Lưu Diệc Hàn nhìn con số trên thang máy, vẫn còn buồn bực.
“Ế? Vừa rồi mình không nhìn nhầm chứ, vì sao hình như lại thấy xe ô tô của Lân nhỉ? Không đúng, vì sao Lân lại tới công ty mình chứ?”
Mấy lãnh đạo cấp cao này, nào có thời gian rảnh mà buổi trưa tới tìm bạn chứ, không phải là ăn uống bàn chuyện làm ăn thì là các thể loại tiệc rượu, hoặc là đặt đồ ăn ngoài để tiết kiệm thời gian làm việc.
Tiêu Mộng chạy ra khỏi công ty liền nhìn thấy Kim Lân đứng bên cạnh xe, cười xán lạn.
Ánh mắt như sao trời, bờ môi như áng mây.
“Mộng…” Kim Lân đi tới đón, nắm lấy tay Tiêu Mộng.
Tiêu Mộng hơi để ý hành động thân mật này, muốn hất tay Kim Lân ra, nhưng vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy cánh tay trái còn đang bị trẹo của người ta, lập tức cực kỳ áy náy, ngại không hất tay ra nữa.
Nắm tay cũng chả có gì, nắm thì nắm đi.
“Lân, cánh tay vẫn đau sao?”
Kim Lân nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc: “Đau! Mỗi khi tôi nhớ em thì đều cực kỳ đau.”
Tiêu Mộng sững sờ, biết được vừa rồi Kim Lân làm nũng, cô liền cười gượng gạo.
.
Ngôn Tình Tổng Tài
“Đi thôi, chúng ta đi ăn trước.” Kim Lân vui vẻ cười híp mắt nhìn Tiêu Mộng, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.
“Á? Đi ăn trước sao? Không đi thay thuốc trước sao?”
Tiêu Mộng rất lo lắng, nhìn cánh tay trái của Kim Lân: “Thay thuốc muộn có khi nào ảnh hưởng tới quá trình hồi phục không?”
“Không đâu, tôi đảm bảo là không sao.
Tôi cũng không thể biến Kim Lân đang theo đuổi Tiêu Mộng trở thành người tàn tật được, haha.”
Ngón tay Kim Lân khẽ gõ mũi Tiêu Mộng, cười ấm áp mà mê người.
Chết mất, chết mất.
Tiêu Mộng thầm bĩu môi.
Trời ơi, trái