Bên kia rõ ràng đã kết nối được, Lôi Bạc đứng thẳng nói chuyện điện thoại.
*** “Ừm, tối hôm qua… Cô gái Bạch gì kia cậu đưa cô ta về nhà chưa… Cái gì! Cậu nói cái gì!…”
Lôi Bạc liên tiếp cất cao giọng nói “Cái gì” hai lần quả thực khiến cho Kim Lân chú ý, Kim Lân cũng đứng thẳng, mở to mắt giống như viên ngọc lưu ly, không chớp mắt nhìn Lôi Bạc: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Diệc Hàn thật sự đem người ta ném trên đường cái lúc nửa đêm? Không phải chứ? Diệc Hàn nhẫn tâm như vậy? Mẹ ơi, nếu thật sự là như vậy, Mộng có thể giết tôi hay không?”
Lôi Bạc cúp điện thoại, mở tròn mắt, hít một hơi thật mạnh, hoảng sợ kêu lên: “Mặt trời mọc ở hướng tây hả!”
“Sao vậy?”
“Diệc Hàn… Vậy mà… Cũng giống như hai người chúng ta, đem phụ nữ mang về nhà mình!”
“Hả!” (⊙_⊙) Kim Lân vô cùng giật mình, chớp mắt vài cái, anh ta lại nhăn mặt, vỗ cánh tay của Lôi Bạc, trầm ngâm: “Không đúng, không đúng… Vừa nãy cậu nói cái gì? Giống như hai người chúng ta… Đem phụ nữ mang về trong nhà của mình? Nói như vậy… Tối hôm qua cậu mang Lam Nhạn về nhà cậu?”
Éc.
(⊙_⊙) Lôi Bạc lập tức giật mình tại chỗ.
Cắn mạnh vào môi của mình.
Trời ạ, anh ta sao không cẩn thận mà nói ra như vậy chứ?
Kim Lân nhìn chằm chằm Lôi Bạc, Lôi Bạc chăm chú nhìn Kim Lân, giữa hai anh em, chảy xuôi không khí trầm lặng quỷ dị.
*** Lam Nhạn và Tiêu Mộng ngồi cùng nhau, xoay trái xoay phải.
Tiêu Mộng là một đứa trẻ rất ngoan, khi nghe giảng bài đều rất nghiêm túc, nhưng mà Lam Nhạn bên cạnh giống như là sâu lông không ngừng nghỉ, cuối cùng cô cũng chịu không nổi.
“Nhạn à, rốt cuộc cậu làm sao vậy hả, có phải trên mông cậu bị mọc trĩ không hả, cậu lộn xộn tới lui