Ngoài Triệu Ngu ra, các khách mời còn lại đều bay vào ngày mai, tổ chương trình sắp xếp xe buýt đưa mọi người về khách sạn.
Tập 1 kết thúc việc ghi hình một cách hoàn hảo, nhóm khách mời cũng đều thở phào nhẹ nhõm. Hai diễn viên lớn tuổi và hai diễn viên nhỏ tuổi hoà thuận vui vẻ trò chuyện về cảm xúc lần đầu lên sân khấu.
Hạ Nguyên ngồi ở hàng cuối nửa nằm lướt Weibo, nghe thấy tiếng “Hoan nghênh tới với King of Glory” vang lên từ di động của Thẩm Tuyển Ý thì lắc đầu cà khịa: “Đã chơi gà còn ham chơi lắm.”
Thẩm Tuyển Ý dùng một ngón tay đẩy vành mũ của cậu chàng xuống, đột nhiên quay đầu nói với cậu ta: “Đúng là sờ sướng thật.”
Hạ Nguyên sửng sốt: “Cái gì?”
Pháp sư trong game đang chạy thẳng tới đường mid, Thẩm Tuyển Ý nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu chàng, một nụ cười rất đắc ý lộ ra dưới vành mũ: “Eo ấy.”
Hạ Nguyên phản ứng được ngay anh đang nói tới chuyện gì, ghen ghét suýt thì hộc máu.
……
Lâm Chi Nam cười ngặt nghẽo hết cả quãng đường tới sân bay, cuối cùng đi đến kết luận: “Chuyện này là minh chứng rõ ràng cho một đạo lý.”
Triệu Ngu chống cằm rên rỉ ỉ ôi: “Đạo lý gì cơ?”
Lâm Chi Nam nghẹn cười: “Xa thơm gần thối. Cho nên mới bảo, nam thần chỉ thích hợp sống trong TV thôi, vừa tiếp xúc gần là tan tành ảo tưởng ngay.”
Triệu Ngu nói thầm trong dạ, đây không phải là vấn đề của TV hay màn hình, đây là lỗi tại cái filter dày 800 mét từ thời niên thiếu ngốc nghếch chưa trải của cô đấy!
Lâm Chi Nam cười một lát, lại thân thiện đưa điện thoại tới trước mặt cô: “Nhưng lần này các cậu hợp tác với nhau đỉnh lắm! Tớ quay hết rồi nè. Xem đi, làm chủ sân khấu siêu ngầu! Đặc biệt là động tác sờ ngực ổng của cậu ý, sẹc xy kinh lên được! Này này, sờ cơ ngực của Thẩm Tuyển Ý thấy sao?”
Đầu ngón tay của Triệu Ngu run lên, cô lập tức nhớ ra màn tiếp xúc thân mật trên sân khấu mà cô đã cố tình quên đi, tai nóng sắp bốc cháy đến nơi: “Bỏ ra! Tớ muốn đi ngủ, đừng làm phiền tớ!”
Lâm Chi Nam mím môi cười hí hí mấy tiếng.
Lịch trình không công bố, sân bay cũng yên lặng không có fan tới đón đưa. Ghi hình ba ngày thật ra rất mệt, Triệu Ngu ngủ cả quãng đường, lúc đến Bắc Kinh đã là rạng sáng.
Hàn Sương đã thương lượng được cho cô deal đại diện thương hiệu cho hãng sữa bò kia rồi, quyết định lên công ty ký hợp đồng vào ngày mai.
Tháng trước Giang Lôi và Triệu Khang Ninh đã về Tứ Xuyên. Dầu gì họ cũng có công việc và cuộc sống của riêng mình, không thể cứ ở cạnh con gái trên Bắc Kinh mãi được. Nhưng so với thời cô phiêu bạt ở Hàn Quốc trước đây, hai vợ chồng đã an tâm hơn rất nhiều.
Đến nơi muộn quá, Lâm Chi Nam cũng ở lại, hôm sau hai người ăn sáng rồi cùng tới công ty.
Hàn Sương chờ ở cửa thang máy, vừa thấy cô đi ra đã mỉm cười chào đón, hỏi vài câu về chuyện ghi hình. Biết được trong tập này cô cùng chung nhóm với Thẩm Tuyển Ý, chị lập tức hơi không yên tâm: “Giữ khoảng cách được chứ hả?”
Tuy rằng Triệu Ngu đã cố ý giữ khoảng cách, nhưng hiềm nỗi Thẩm Tuyển Ý chẳng biết ý gì cả cứ dính lấy cô, cô cũng không rõ được lúc biên tập sẽ thành hiệu quả gì.
Hàn Sương thấy ánh mắt chần chờ của cô, hơi bất đắc dĩ mà buông tiếng thở dài: “Thôi, chị sẽ đi rào đón với bên tổ chương trình một chút, để xem lúc đấy có kiểm tra phần ghi hình trước được không. Tiểu Ngu à, không phải Chị Hàn nghĩ nhiều đâu. Nhưng em nhìn cái cô minh tinh cứ dính chặt lấy Hoắc Hi tạo scandal kia mà xem, bị anti thành thế nào rồi. Đám lưu lượng đỉnh cao này không chọc vào được đâu. Tuy rằng cũng hot được thật, nhưng với thực lực của chị thì không cần đi theo con đường chơi ngu lấy tiếng này. Em phải nhìn xa trông rộng vào.”
Triệu Ngu gật gật đầu, đổi đề tài: “Hợp đồng đại diện thương hiệu gửi tới chưa ạ?”
Nhắc tới đại diện thương hiệu, Hàn Sương chuyển qua tươi cười ngay, kéo cô đi về phía văn phòng: “Gửi sang từ tối hôm qua rồi. Đây là deal đại diện thương hiệu đầu tiên của em kể từ sau khi về nước, tuy rằng kém hơn những nhãn hàng cao cấp em từng làm đại diện ở Hàn Quốc ngày xưa, nhưng em cũng biết, bây giờ mình cần dân chúng biết đến mình cơ.”
Thuần Tô là hãng sữa bò mà cô đã uống từ thời còn bé, một nhãn hiệu quốc dân kinh điển lâu đời. Để giành được deal này, Hàn Sương cũng phí không biết bao nhiêu công sức.
Cô dành mười phút xem hợp đồng một lần, sau khi xác nhận không sai sót gì thì Triệu Ngu ký tên. Thời gian quay quảng cáo đặt lịch vào tuần sau, mấy hôm nữa cô còn phải đi quay tiếp tập 2 của《 Con đường chông gai 》, trong thời gian đấy còn phải chạy 2 đầu việc.
Lịch trình sắp xếp dày ken, Hàn Sương phản hồi lại cho bên thương hiệu làm đại diện, lại mỉm cười đẩy hai bản tài liệu sang: “Đây là hai kịch bản, em xem thử xem có hứng thú không nhé?”
Triệu Ngu cầm sang lật lật. Cả hai đều là phim hiện đại thần tượng, cô không mặn mà lắm: “Tạm thời em không muốn tiếp xúc với phim ảnh lắm, việc liên hệ show thương mại sao rồi ạ?”
Cô có sự nhiệt tình dai dẳng đối với sân khấu.
Hàn Sương cũng không ngạc nhiên gì, chị thu kịch bản về, cười nói: “Đang bàn. Show đầu tiên sau khi về nước sao lại chạy bừa show thương mại được. Tháng sau là đêm lập nhóm của Thiếu Nữ Lấp Lánh, bên mình đang tiếp xúc với phía đài Kiwi để em đi làm khách mời trợ diễn.”
Thiếu Nữ Lấp Lánh là chương trình tìm tài năng lập nhóm nhạc nữ hot nhất năm nay. Các thiếu nữ tham gia chương trình còn chưa debut đã nổi như cồn trên mạng, độ chú ý đương nhiên là rất cao. Đêm lập nhóm sẽ live stream, rating chắc chắn rất cao. Nếu Triệu Ngu được đi thì đây sẽ là cơ hội tốt nhất để chứng minh thực lực với khán giả trong nước.
Mộc Dịch rất dụng tâm trên phương diện show thương mại, Triệu Ngu vẫn rất tin tưởng họ.
Ký xong hợp đồng thì cô về nhà, Lâm Chi Nam cũng không kiêm luôn chức trợ lý sinh hoạt. Dù sao sau này cô ấy còn muốn phát triển theo hướng người đại diện, lúc nào Triệu Ngu không có lịch trình thì cô ấy sẽ đi học ở công ty.
Nhưng Triệu Ngu cũng chẳng cần trợ lý sinh hoạt mà làm gì. Công ty đã mời chuyên gia dinh dưỡng cho cô, ba bữa một ngày đều có chuyên gia phụ trách. Cô luôn có yêu cầu rất cao với dáng người, bình thường không ăn bậy bạ linh tinh.
Ăn trưa xong, chuyên gia dinh dưỡng xách rác đi về. Triệu Ngu tập thể dục một tiếng để tiêu calo, tắm rửa xong thì nằm lên sofa. Cô cầm lấy di động định lướt tin tức một lát, ai dè ngón tay không nghe theo sự chỉ huy của não bộ, click vào King of Glory.
Sau khi log in vào, cô click danh sách bạn bè ngắm nghía một lát, Thẩm Tuyển Ý không online, hay quá.
Cô tức khắc thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Ngẫm nghĩ một lát, cô ôm laptop tới, vừa xem tut vừa đối chiếu với di động.
Xem đến đoạn tướng khác nhau phải dùng ấn khác nhau, trang chủ đột nhiên nhảy ra lời mời.
Cô nhanh tay bấm nhận, vào team xong cô mới nhận ra đấy là Hạ Nguyên. Cái loa bé nhấp nha nhấp nháy, truyền ra giọng nói hưng phấn của Hạ Nguyên: “Tiểu Ngu, có muốn chơi chung không?”
Triệu Ngu bật mic lên: “Nhưng chị không rành cách chơi lắm, đang xem tut nè.”
Hạ Nguyên nói: “Xem tut làm gì, đánh mấy ván là biết thôi. Để em dạy chị!”
Thế là hai người bèn bắt kèo đôi.
Sau khi vào ván, Hạ Nguyên dạy cô kỹ năng của các tướng đã, rồi lại dạy cô cách trang bị, giảng rõ ràng ích lợi của mỗi loại trang bị, vừa kiên nhẫn lại vừa nhiệt tình.
Thêm cả lần đánh theo chỉ dẫn newbie đợt trước, thì đây mới là lần đầu tiên Triệu Ngu đánh thử. Cô luống cuống tay chân, chết đủ kiểu dáng đủ loại hình trong ván. Đồng đội cà khịa mấy câu, Hạ Nguyên lập tức đáp trả lại giúp cô ngay.
“Chơi team 2 mà còn thượng đẳng hả mậy?”
“Không phải ông đang luyện tướng đi rank đấy chứ?”
“Đánh được tao gọi mày là cụ nội!”
Triệu Ngu quả thực như đã mở ra cánh cửa tới thế giới mới trong game này.
Chơi với Hạ Nguyên cả buổi chiều, cuối cùng cô cũng có hiểu biết nhất định về cơ chế và phương pháp chơi game này. Tuy rằng phức tạp hơn Tiêu Tiêu Nhạc rất nhiều, nhưng cô cảm thấy mình cứ luyện nhiều vào rồi sẽ có ngày luyện thành hàng khủng thôi!
Tới sẩm tối, chuyên gia dinh dưỡng lại đưa bữa tối sang. Triệu Ngu chuẩn bị offline, giọng điệu Hạ Nguyên ra chiều vẫn chưa đã thèm,
“Thế lần sau bao giờ chị chơi thì lên WeChat hú em nhá, lúc nào em cũng rảnh!”
Triệu Ngu phì cười ra tiếng, chế nhạo nói: “Là thần tượng đang hot, em trai không nên nhàn vậy chứ?”
Hạ Nguyên nói rất biết điều: “Phải dành thời gian chơi game với chị của em chứ, hẹn rồi đó nha!”
Triệu Ngu cười đồng ý, sau khi rời khỏi giao diện tổ đội, cô mở hai hộp quà. Cô đang chuẩn bị offline thì thấy avatar của Thẩm Tuyển Ý trên danh sách bạn bè sáng lên.
Chỉ trong 1 ngày, rank của anh đã rớt từ Kim Cương II xuống Bạch Kim IV, chẳng hiểu đã xảy ra chuyện gì. Triệu Ngu cứ nhớ tới chuyện anh khịa mình rank Đồng là thấy tức, vội rời khỏi trò chơi.
Ăn xong bữa tối, cô đăng ký một cái clone QQ đăng nhập vào game. Danh sách bạn bè của nick này đúng là thanh tịnh hẳn, không có đồ Gâu Đần bự đã chơi ngu còn không biết thân biết phận, Triệu Ngu tin tưởng vững vàng.
Chờ cô giỏi giang trên clone, cô sẽ quay lại WeChat để cho Thẩm Tuyển Ý biết thế nào mới là dân top!
Vì thế mấy ngày kế tiếp, ngoài thời gian làm việc, Triệu Ngu đều du lịch trong Khe Sâu Vương Giả, trải nghiệm 360 độ không góc chết đủ thể loại tử ẹo của các tướng.
(Khe sâu Vương giả: là map chơi team 5v5 của KoG.)
Cô đột nhiên hơi thấu hiểu tại sao Thẩm Tuyển Ý chơi gà như vậy.
Trò chơi này khó vcl!
Đang lúc bị trò chơi tra tấn đến chết đi sống lại, 《 Con đường chông gai 》 cũng bắt đầu đợt ghi hình cho tập 2. Địa điểm ghi hình lần này ở Trùng Khánh, tục ngữ nói Tứ Xuyên Trùng Khánh một nhà, Triệu Ngu vừa đến Trùng Khánh là cảm thấy thân thiết liền.
(Trùng Khánh và Tứ Xuyên có giáp biên giới với nhau. Hai tỉnh này có văn hóa tương đồng, cùng ăn cay.)
Lịch trình lần này có công bố, fanclub Trùng Khánh tổ chức đón máy bay. Vừa đi ra cô đã thấy hội Ngu Mỹ Nhân cầm biển tiếp ứng màu hồng phấn quây ba lớp ngoài ba lớp trong chờ ở bên ngoài.
Có một cậu trai cao gầy đứng ở hàng trước, gào xé tim xé phổi bằng giọng Trùng Khánh đặc sệt chính tông: “Triệu Ngu ei! Dạo này chị ốm đi phớ hông! Ăn nhiều dzào ạ! Kêu tụi em tụi em đãi chị ăng lẩu nhớ!”
Triệu Ngu suýt cười gần chết ở sân bay, quay đầu giơ tay OK với cậu: “Hiểu rồi!”
Lúc đến khách sạn, các khách mời còn lại đều đã tới rồi, Triệu Ngu cất hành lý xong thì mới đi tập hợp với họ.
Vừa vào phòng trà, cô đã nghe thấy Hạ Nguyên hỏi Thẩm Tuyển Ý: “Anh Tuyển Ý, sao anh rớt rank nhanh thế? Hôm trước không phải em thấy anh đang ở rank Vương Giả à, sao chưa gì đã rớt xuống Bạch Kim rồi?”
Thẩm Tuyển Ý mặt không đổi sắc: “Đồng đội tạ quá.”
Hạ Nguyên: “Vậy tại sao hôm đấy em mời anh, anh lại từ chối bảo không phải là chính chủ?”
Thẩm Tuyển Ý tức giận lườm cậu chàng: “Chú chơi cùi thế, đếch ai thèm chơi với chú!”
Hạ Nguyên trưng vẻ mặt biết tỏng rồi nhưng không nói ra. Quay đầu thấy Triệu Ngu đi vào, cậu chàng lập tức hưng phấn đứng bật dậy: “Tiểu Ngu, chị tới rồi!”
Trịnh Uyển Di nhào tới trước cậu chàng, ôm cánh tay Triệu Ngu kéo qua kéo lại: “Tiểu Ngu Tiểu Ngu! Tập này chúng mình chung nhóm ha!”
Triệu Ngu cười, vỗ lên cái đầu đang cọ vào hõm vai mình của cô ấy. Cô chào hỏi những người khác trước, rồi mới nghiêng đầu hỏi cô ấy: “Không phải quyết định bằng cách rút thăm sao?”
Trịnh Uyển Di vui vẻ nói: “Tớ trộm hỏi đạo diễn rồi, lần này không rút thăm! Biết đâu lại được tự chọn nhóm, tụi mình hẹn trước chung nhóm ha!”
Triệu Ngu nhướng mày: “Được.”
Hạ Nguyên: “Em xếp hàng chờ đợi, cầm trong tay chiếc vé mang con số của tình yêu.”
(Đây là lời bài hát “Gặp gỡ”. Link vietsub do Tôn Yến Tư thể hiện: Link.)
Thẩm Tuyển Ý ngẩng đầu nhìn thoáng qua đám người đang cười đùa, rồi lại cúi đầu tiếp tục mân mê ấn tăng chỉ số trong game của mình.
Cùng ăn tối xong, mọi người về phòng mình nghỉ ngơi. Tờ mờ sáng hôm sau, tám vị khách mời đều bị đánh thức bởi tiếng nhạc ghê rợn chói tai trong phòng mình.
Ngoài camera tự động ra, trong phòng chẳng có nhân viên công tác nào cả. Thứ nhạc đánh thức họ là nhạc nền hay xài trong phim kinh dị. Nó tự dưng vang lên, khiến ba khách mời nữ la hét thất thanh.
Mọi người vừa mắng tổ chương trình làm trò con bò vừa bò dậy tìm kiếm tiếng chuông gọi hồn giấu trong phòng.
Triệu Ngu thật ra lại rất bình tĩnh, dù gì cô cũng có tiếng thơm là “Triệu gan lì”. Chiếc di động phát ra tiếng chuông được giấu ở sau đệm lót sofa. Sau khi lấy ra tắt nhạc, cô thấy hình nền di động chính là nhiệm vụ hôm nay.
—— Chủ đề của tập này: Đường đi giải mã. Tập này đấu đơn, có thể lợi dụng đạo cụ để cướp đoạt đồ dùng trên sân khấu của người khác. Mời các khách mời tìm kiếm manh mối để giải mã cửa ải. Người giải được mã đầu tiên tới địa điểm nhiệm vụ tiếp theo sẽ có quyền ưu tiên chọn đạo cụ và vật tư. Chúc bạn may mắn.
Cô click mở album ảnh, bên trong có một tấm bản đồ. Trong đó, một nơi tên là “Mật thất gai ma” được đánh dấu đỏ, hiển nhiên chính là chỗ tiếp theo họ phải đến.
Nếu đã đấu đơn, còn có thể cướp đồ dùng sân khấu của người khác, vậy thì sự cạnh tranh trong tập này sẽ rất gay gắt. Triệu Ngu vừa ra khỏi cửa đã đối mặt với Thẩm Tuyển Ý ở chung một tầng.
Lần này anh lại nhuộm tóc về màu đen, mũ lưỡi trai đội ngược trên đầu, tóc bị ép dán trên vành tai. Tóc con xù ra khỏi mũ, giống như mấy sợi tóc chổng ngược ngốc nghếch, nhìn moe đến lạ.
Triệu Ngu tỉnh bơ thu ánh mắt về, đi qua ấn thang máy.
Thẩm Tuyển Ý cà lơ phất phơ huýt sáo, đi đến phía sau cô, vui tươi hớn hở hỏi: “Tập này đấu đơn đấy, có muốn liên minh không? Anh có thể bảo đảm không ai ra tay với em được.”
Triệu Ngu từ chối rất thẳng thừng: “Không cần.”
Cửa thang máy mở ra đánh ding, cô đang định đi vào, Thẩm Tuyển Ý đột nhiên nghiêng người duỗi tay chặn cửa thang máy. Cánh tay với đường cong thon chắc chống trước mặt cô, Triệu Ngu vừa quay đầu đã đập phải vẻ mặt kiêu kỳ của anh: “Không liên minh thì không cho vào!”
Cái filter này mới sửa giờ lại tan cmn tành rồi!
Triệu Ngu tức muốn giẫm lên chân anh.
Camera đứng cạnh vẫn còn đang quay. Tập trước hai người tương tác nhiều quá Hàn Sướng đã lo ngay ngáy rồi, cô không muốn lại gây thêm phiền toái cho tổ hậu kỳ, bèn cúi người xuống, luồn dưới cánh tay anh chui qua.
Thẩm Tuyển Ý thấy không ngăn cô lại được, hơi thất vọng trề miệng, cũng theo vào. Anh ấn tầng 1, cửa thang máy chậm rãi khép lại. Thẩm Tuyển Ý soi bức tường gương trong thang máy, sửa sang lại mấy sợi tóc chổng ngược, vừa sửa anh vừa hỏi: “Triệu Ngu, cho em thêm một cơ hội nữa, có liên minh với anh không?”
Triệu Ngu sắp tức chết vì giọng điệu kiêu ngạo của anh: “Không cần! Hỏi nữa là block!”
Tay Thẩm Tuyển Ý khựng lại, quay đầu u ám nhìn cô.
Triệu Ngu ngửa ra sau, cảnh giác hỏi: “Làm gì đấy!”
Anh cười đầy đen tối, tựa như một nhân vật phản diện vừa trẻ trâu lại vừa nhảm shit: “Vậy hôm nay em chết chắc rồi.”
Triệu Ngu: “…………”
Thôi, yêu hổng nổi.
Giết luôn đi, nhanh hộ cái.
[HẾT CHƯƠNG 34]