Hình thức huấn luyện trainee của Mộc Dịch Entertainment chia làm ba cấp bậc, lớp sơ cấp, lớp trung cấp và lớp cao cấp. Cứ ba tháng sẽ tiến hành kiểm tra một lần, sơ cấp lên trung cấp, trung cấp lên cao cấp, slot debut tất nhiên đều được lựa chọn từ lớp cao cấp.
Tuy rằng Triệu Ngu có bản lĩnh về nhảy múa, nhưng vì phải tiến hành việc huấn luyện hát nhảy theo hệ thống, cô lại là người mới nên sẽ hợp với lớp sơ cấp hơn.
Trước kia công ty chưa từng có trường hợp đặc biệt như cô, lại còn là do sếp Dương tự mình dặn dò đưa vào, nên bộ phận phụ trách trainee đều biết vị trainee có ô dù này.
Triệu Ngu đến tòa nhà tập huấn vào đúng 8h sáng.
Giang Lôi và Giang Dự đưa cô đến cửa, lại dặn dò vài câu, mới không yên tâm nhìn cô tung tăng nhảy nhót đi vào.
Triệu Ngu gửi tin nhắn cho người phụ trách mà hôm qua mình đã add WeChat: Chị Hàn, em đến rồi.
Hàn Sương là người tổng phụ trách của đám trainee này, quản lý tất tần tật từ hiệu quả tập luyện tới ăn, mặc, ở, đi lại. Hai hôm trước biết công ty gởi một newbie có ô dù tới, chị còn tưởng là con gái rượu của sếp nào tới trải nghiệm cuộc sống, nên có thái độ rất khách khí với Triệu Ngu.
Kiểu thiên kim đại tiêu thư thế này toàn là ôm giấc mộng làm siêu sao tới đây chơi bời, nào biết đằng sau ánh hào quang, các sao phải trả giá bao nhiêu. Bọn chúng chỉ ở mấy ngày là ầm ĩ đòi nghỉ tập, chuyện này chị thấy đầy rồi.
Hàn Sương gửi lại một icon mặt cười, reply: Được, tới văn phòng tìm chị trước nhé.
Không bao lâu sau, bên ngoài có người gõ cửa.
Hàn Sương ngẩng đầu nói: “Vào đi.”
Cửa phòng bị đẩy ra, một thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc áo thun trắng và váy ngắn đi vào.
Chỉ liếc mắt một cái, đôi mắt Hàn Sương đã sáng lên.
Chị đã ở trong giới rất lâu, ngày xưa nâng đỡ nghệ sĩ, ngày nay nâng đỡ trainee, từng gặp vô số newbie có tiềm lực. Bằng khứu giác và mắt nhìn của chị, rất dễ phân biệt được người nào có tiềm chất nổi tiếng.
Điều kiện về ngoại hình của cô gái trước mắt chị quá tốt.
Theo tư liệu thì năm nay cô bé mới 18 tuổi, những đường nét gương mặt xinh xẻo còn chưa thoát hết vẻ ngây ngô trẻ con, nhưng chính bởi sự trẻ con này mà vẻ đẹp kinh hồn bắt mắt của cô có thêm chút ngây thơ động lòng người, dao động giữa niên thiếu và trưởng thành, hình tượng rất linh hoạt.
Hàn Sương còn đang thầm kinh ngạc cảm thán thì cô đã đi tới, đôi mắt sáng trong mang theo sự lo lắng của một cô gái nhỏ mới vào xã hội, cũng tỏa sáng lấp lánh chờ mong: “Em chào chị Hàn, em là Triệu Ngu, hôm nay em tới đăng kí ạ.”
Không hề giống với hình tượng thiên kim tiểu thư được nuông chiều trong suy nghĩ của chị, cô vừa chân thật lại vừa đáng yêu.
Tuổi Hàn Sương xấp xỉ Giang Lôi, khí chất lại ôn hòa, Triệu Ngu tán gẫu với chị một lát, chút câu nệ ban đầu đều bay biến hết. Hàn Sương giới thiệu tình hình đại khái của công ty cho cô, rồi đưa cô tới phòng huấn luyện.
Trong phòng tập của lớp sơ cấp đã có hơn mười cô gái, đứng thành mấy hàng học nhảy với giáo viên.
Hàn Sương chờ mấy bạn tập xong part này rồi mới dẫn Triệu Ngu vào, vỗ vỗ tay giới thiệu: “Đây là thành viên mới tới, về sau sẽ huấn luyện cùng với mọi người. Nào, Tiểu Ngu, chào hỏi mọi người một cái xem nào.”
Đây là lần đầu tiên chị Hàn tự mình đưa trainee đến, các cô gái đang đổ mồ hôi đầm đìa đều tò mò quan sát thiếu nữ xinh đẹp ngoài cửa.
Triệu Ngu tự giới thiệu xong thì đi thay quần áo tập, lúc cô trở lại, mọi người đang nghỉ ngơi giữa giờ học. Thấy cô quay lại, các bạn đều nhiệt tình chào hỏi cô.
Ở giai đoạn này, mọi người đều là ma mới nhỏ xíu, chẳng có mấy tâm tư. Triệu Ngu xinh, tính cách lại thoải mái, chỉ trong một buổi sáng cô đã hòa mình với đám bạn mới.
Trong lớp sơ cấp cũng có mấy bạn mới tới như cô, vừa mới trở thành trainee chưa được mấy hôm, cũng có mấy học sinh dốt training một thời gian rồi mà không thăng được cấp.
Triệu Ngu có nền tảng về nhảy múa, việc đuổi kịp tiến độ của các bạn là không thành vấn đề. Mới học một tiết giáo viên đã nhận ra nền tảng của cô không tồi, cười hỏi: “Học múa bao nhiêu năm rồi?”
Triệu Ngu cả gan trả lời: “Chắc là mười…… Mười mấy năm ạ……”
Cô cũng không nói dối, đúng là cô đã tập xoạc chân từ lúc ba tuổi mà.
Xung quanh đều vang lên những tiếng “Oa”.
Chỉ có giáo viên là nhìn ra cái phông bạt “mười mấy năm” này của cô real được đến đâu, cười cười nói: “Vậy phải cố nữa lên ha.”
Mặt Triệu Ngu đỏ lựng.
Nhưng chỉ với một câu hỏi đáp này, cô đã lập tức trở thành học sinh giỏi trong mắt các bạn. Bạn nữ đứng cạnh cô không khỏi hâm mộ nói: “Cậu giỏi thế này, biết đâu lên được lớp trung cấp ngay trong lần kiểm tra tháng sau ấy chứ.”
Cứ ba tháng lại kiểm tra nội bộ một lần, lần kiểm tra gần nhất là hai tháng trước.
Một cô gái đứng bên kia hưng phấn nói: “Đúng! Phá vỡ kỉ lục lên lớp nhanh nhất trong vòng hai tháng lúc trước của Phùng Ưu đi! Xem sau này nó khoe khoang thế nào được nữa!”
Triệu Ngu đột nhiên cảm thấy đúng ra mới nãy mình không nên khoác lác.
Cô gái đang ép chân đằng sau cô cười, mở miệng: “Được rồi, các cậu đừng tạo áp lực cho Tiểu Ngu, cậu ấy mới đến ngày đầu tiên mà.”
Bấy giờ mọi người mới hi hi ha ha thay đổi đề tài.
Cô gái ép chân tên là Lâm Chi Nam, vào chung một đợt với trainee tên là Phùng Ưu nghe đồn rất tài năng kia. Chỉ là bây giờ Phùng Ưu đã đang chuẩn bị lên lớp cao cấp, còn cô ấy vẫn ở lớp sơ cấp.
Lúc đi ăn cơm vào buổi trưa, Lâm Chi Nam vẫn còn luyện tiếp trong phòng tập, chỉ kêu bạn cầm bánh bao về cho cô ấy.
Triệu Ngu trộm cảm khái: “Cậu ý cố gắng nhỉ.”
Một cô gái khác nói: “Chị Chi Nam là người cố gắng nhất trong số bọn em đấy, ngày nào chị ấy cũng tập từ 6h sáng, tập tới rạng sáng mới thôi.”
Triệu Ngu líu lưỡi.
Ăn trưa xong là tới một đợt huấn luyện khác.
Thể lực của Triệu Ngu cũng không tốt lắm, tập một ngày cô đã thấy héo rũ cả người. Còn một tháng nữa là đến khai giảng, trong một tháng này cô sẽ ở trong ký túc xá của thực tập sinh, tập trung huấn luyện.
Thời gian mà công ty quy định là từ 8h sáng đến 6h tối, nhưng mọi người sẽ tự động tập đến 8-9 giờ tối mới về.
Ít người tập đến 11-12h đêm, còn tập đến 1-2h sáng như Lâm Chi Nam thì càng ít hơn.
Triệu Ngu kiên trì đến 9 giờ, hai tay gần như không nhấc lên nổi nữa, cô về ký túc xá tắm rửa một cái rồi đặt đầu lên gối ngủ luôn. Ngủ lơ mơ đến nửa đêm thì cô nghe thấy tiếng nước loáng thoáng từ WC.
Cô cầm di động lên xem giờ, 2h sáng.
Lâm Chi Nam ngủ ở giường tầng dưới cô, lúc cô ấy rón ra rón rén đi tới trong bóng đêm, Triệu Ngu giơ di động lên chiếu đèn vào cô ấy.
Cô ấy hơi ngượng ngùng: “Tớ đánh thức cậu à?”
Triệu Ngu nói thì thầm: “Không, tớ đau hết cả người, không ngủ ngon nổi. Sao bây giờ cậu mới về?”
Lâm Chi Nam cười cười: “Tập quên cả thời gian, cậu mau ngủ đi.”
Triệu Ngu lại mơ màng chìm vào giấc ngủ, đồng hồ báo thức lúc 7h cũng không dựng kẻ ngủ như heo như cô dậy được. Cô bạn giường đối diện phải trèo lên lay cô dậy: “Tiểu Ngu, dậy đi thôi.”
Triệu Ngu nửa tỉnh nửa mơ: “Chết rồi! Hình như tớ liệt rồi!”
Bạn cùng phòng: “???”
Triệu Ngu: “Tứ chi của tớ đau không động đậy nổi!”
Bạn cùng phòng dở khóc dở cười: “Liệt thì mất cảm giác rồi, cậu còn biết đau, vậy nghĩa là không sao, mau đứng dậy đi.”
Triệu Ngu khóc chít chít bò dậy khỏi giường: “Hồi học lớp 12 tớ cũng không nhọc thế này.”
Khi cô lê cơ thể nhức mỏi vào phòng tập, Lâm Chi Nam đã tập một mình được hai giờ, Triệu Ngu quả thực bội phục sát đất.
Giữa trưa cô mang bánh bao về cho Lâm Chi Nam.
Trong căn phòng trống trải chỉ có mình Lâm Chi Nam, cô ấy vẫn còn đang tập luyện động tác mà giáo viên dạy hồi sáng liên tục, tập hết lần này đến lần khác không chút nề hà. Triệu Ngu ngồi ở trên sàn nhà hút trà sữa, không khỏi nhắc nhở: “Nam Nam, bánh bao nguội rồi.”
Lúc này cô ấy mới đi tới cầm bánh bao cắn hai miếng, lại uống mấy ngụm nước rồi quay về tập tiếp.
Triệu Ngu vội giữ chặt cô ấy lại: “Cậu nghỉ đi đã, vừa ăn xong đã nhảy ngay sẽ bị sa dạ dày đấy!”
Lâm Chi Nam nhìn cô mấy cái, mỉm cười, cuối cùng ngồi xuống.
Triệu Ngu lại móc một túi quả hạch ra từ trong túi, hai người chia nhau ăn. Cô nhìn bộ quần áo ướt đẫm của Lâm Chi Nam, cảm khái: “Cậu liều quá rồi đấy, không thấy mệt à?”
Lâm Chi Nam thở dài nói: “Cần cù bù thông minh thôi.”
Cô ấy học nhảy muộn quá, cơ thể và dây chằng đều đã định hình. Những kiến thức cơ bản về nhảy múa tuy là cơ bản, nhưng thực ra lại là những thứ khó nhất. Người tập múa từ nhỏ như Triệu Ngu, cô ấy có hâm mộ cũng không thể hâm mộ tới được.
Chỉ còn một tháng nữa là tới kì kiểm tra.
Đây là lần thứ ba cô ấy tham gia kiểm tra, nếu lại thất bại nữa thì có lẽ tất cả những nỗ lực của cô ấy đều thành trò cười.
Chiếc di động đặt trên sàn của Triệu Ngu vang lên, Lâm Chi Nam lấy lại đưa cho cô, chờ cô rep tin nhắn xong mới cười nói: “Cậu thích Thẩm Tuyển Ý à?”
Triệu Ngu giật mình suýt nhảy dựng lên: “Cái gì?!”
Lâm Chi Nam chỉ màn hình khóa đang sáng lên của cô, trên ấy rõ ràng là ảnh của Thẩm Tuyển Ý.
Đó là ảnh trong concert trước đó không lâu, anh mặc áo sơ mi trắng, cầm một chai nước nghiêng đầu cười khanh khách nhìn về phía khán đài. Một sợi tóc đen vương nơi khóe mắt, còn sáng hơn sao đêm hè.
Cực kỳ giống lần đầu tiên cô gặp anh, thiếu niên như cơn gió hè nóng bỏng đã ùa vào đời cô ấy.
Trong cả concert, Triệu Ngu thích nhất là bộ ảnh này, khi dạo Super Topic cô đã trộm down rất nhiều về.
Bí mật bị vạch trần, cô tức khắc thấy ngượng nghịu cả người, lập tức có tật giật mình phủ nhận: “Không thích!”
Lâm Chi Nam bị cô chọc cười: “Không thích mà còn dùng ảnh của anh ấy làm hình nền à? Ôi chà không sao, làm fan anh ấy cũng có mất mặt đâu. Tuy rằng thực lực của anh ấy cũng tầm tầm, nhưng đúng là đẹp trai thật. Thích người đẹp trai cũng là bình thường thôi mà.”
Triệu Ngu nghẹn đỏ mặt, phải rất lâu sau mới xì ra một câu nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Thực…… Thực lực của anh ấy khá tốt mà……”
Lâm Chi Nam sửng sốt, cười ha ha, vừa cười vừa xin lỗi: “Xin lỗi nhé xin lỗi nhé, tớ là dân mê thực lực, cứ nhãng ra là…… Tớ không nên chê idol cậu trước mặt cậu, thật ra tớ cũng rất thích anh ấy, tớ xin lỗi ha Tiểu
Ngu.”
Triệu Ngu ngượng ngùng lắc lắc đầu, không phủ nhận chuyện thực ra anh không phải là idol của mình.
Chuyện cô thích anh, từ khi anh thành người nổi tiếng, thì nhất định phải trở thành bí mật mà cô không thể nói ra.
Lâm Chi Nam vỗ vỗ vai cô: “Cố lên nha, chờ cậu debut rồi, cậu sẽ có thể đến gần anh ấy xin ký tên chụp ảnh chung, nói không chừng các cậu còn có cơ hội hợp tác đấy!”
Triệu Ngu cất điện thoại đi, sục sôi ý chí chiến đấu đứng lên: “Luyện tập thôi!”
Lâm Chi Nam: “Hở?”
Triệu Ngu: “Phải cố gắng hơn nữa mới được!”
Đứng lên sân khấu cao nhất, đứng bên cạnh anh.
Phải cố gắng hơn nữa mới được.
Đến tối lúc kết thúc giờ tập, mọi người kinh ngạc phát hiện Triệu Ngu không hề có dấu hiệu muốn đi về. Cô bạn cùng phòng ký túc sợ tái mặt: “Tiểu Ngu, cậu bị lây bệnh của chị Chi Nam à!”
Triệu Ngu mệt đến mức không còn sức nói chuyện, chỉ xua xua tay, ý bảo các cô mau đi đi.
Đúng là nền tảng của cô tốt, nhưng thể lực của cô thực sự không bền. Lâm Chi Nam tập trung luyện vũ đạo, thì cô tập trung luyện thể lực và cardio, thật ra còn mệt hơn cả Lâm Chi Nam.
Đến 12 giờ đêm, Lâm Chi Nam chủ động dừng lại gọi cô: “Tiểu Ngu, cũng tàm tạm rồi, chúng mình về đi.”
Cả căn phòng toàn tiếng thở dốc của Triệu Ngu.
Từ công ty đến ký túc xá phải đi 10 phút, ánh trăng đêm hè sáng rờ rỡ, trong gió còn có mùi đồ nướng. Triệu Ngu ngửi mấy cái, vui vẻ nói: “Tối mai tụi mình nghỉ sớm nửa tiếng đi, mình đi ăn khuya.”
Lâm Chi Nam hơi kinh ngạc nhìn cô một cái: “Tối mai cậu còn muốn tập theo tớ à?”
Triệu Ngu thở dài nói: “Cần cù bù thông minh thôi.”
Lâm Chi Nam dở khóc dở cười: “Cậu vụng chỗ nào?”
Triệu Ngu: “Aizz, đấy là cậu không biết tớ vụng thế nào ấy chứ……”
Ban đầu mọi người đều cho rằng Triệu Ngu nông nổi nhất thời, rốt cuộc bằng điều kiện của cô thì không cần ép buộc bản thân như thế. Nhưng ngày này qua ngày nọ, trừ việc kêu mệt thì cô không trễ nải chút nào.
Mỗi một lần cô thở hồng hộc nằm trên sàn nhà cứng ngắc không muốn dậy, trong đầu sẽ hiện lên hình ảnh tối concert ấy, anh đứng trên sân khấu tỏa sáng hơn cả mặt trời.
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn bỏ dở nửa chừng.
Từ nhỏ đến lớn, chuyện duy nhất mà cô kiên trì chính là thích anh.
Lần này, cô không thể từ bỏ. Một khi từ bỏ, mối tình đơn phương theo cô suốt thời thiếu nữ sẽ phải đặt dấu chấm hết tại đây.
Triệu Ngu tốn một khoảng thời gian mới thích ứng được với tiết tấu này, cô bắt đầu quen với việc mọi ngày trừ việc ăn ngủ và nghe điện thoại của mẹ thì dành tất cả thời gian luyện tập.
Có đôi khi cô cũng sẽ nghĩ, năm ấy anh bé của cô cũng tập luyện thế này ư? Điều gì đã chống đỡ để anh tiếp tục kiên trì nhỉ?
Ôi, đúng là một chàng trai khó đoán biết!
Bạn cùng phòng cũng hỏi câu mà lúc trước cô đã hỏi Lâm Chi Nam: “Ngu Ngu, cậu không thấy mệt à!”
Triệu Ngu đã mệt như chó, chẳng muốn tắm rửa gì nữa, nằm liệt trên giường: “Tớ không mệt! Tớ cảm thấy tớ còn chưa tiêu hết tinh lực! Còn có thể tập thêm 500 năm nữa!”
Lâm Chi Nam: “…………?”
Bạn cùng phòng ở giường đối diện giơ cả chân cả tay để khâm phục cô: “Đúng là tấm gương của bọn mình! Có thể phỏng vấn Ngu Ngu nhà mình một chút không nhỉ, thứ gì đã cho bạn động lực lớn nhường ấy?”
Triệu Ngu nằm trên chiếc chăn mềm mại, tựa như đã đi vào mộng đẹp.
Cô đáp rất nhỏ trong mơ: Là tình yêu đó.
……
Chẳng có giáo viên nào là không thích học sinh cố gắng cả.
Khi Hàn Sương hỏi tình hình đám trainee, Triệu Ngu đều được khen ngợi. Giáo viên nói: “Có thiên phú lại còn chịu cố gắng, tiến bộ rất rõ ràng, lần thi này có thể cho con bé đi thi thử.”
Huấn luyện một tháng đã tham gia kiểm tra, từ trước đến nay công ty chẳng được mấy người. Chẳng mấy tất cả mọi người đều biết, trong lớp sơ cấp có một trainee vừa xinh vừa giỏi, chuẩn bị khiêu chiến kỷ lục thăng cấp nhanh nhất của Phùng Ưu.
Bình thường ngoài huấn luyện thì mọi người cũng chỉ huấn luyện, di động cũng chỉ được chơi trong thời gian quy định, nên món ăn tinh thần duy nhất của mọi người là đồn thổi mấy chuyện tầm xàm bà tám.
Triệu Ngu còn chẳng biết Phùng Ưu là ai, mà tự dưng đã trở thành đối thủ của cô nàng.
Lúc gặp nhau khi ăn cơm ở canteen, Lâm Chi Nam còn phải nhắc cô mới biết cô nàng đang đảo tròn mắt nhìn mình kia là Phùng Ưu.
Có người đảo mắt nhìn đểu bạn thì bạn nên làm gì?
Triệu Ngu: Nhìn đểu lại!
Sau đó Triệu Ngu bèn đáp trả cô ta bằng một cái nhìn siêu khinh khỉnh.
Không chỉ thế, đảo mắt một cái là chưa đủ, cả đám người thấy cô đảo mắt liên tùng tục.
Lâm Chi Nam hơi cuống, giật nhẹ tay áo cô: “Tầm tầm đó là được rồi, bọn Phùng Ưu tới rồi đó!”
Triệu Ngu cũng quýnh lên: “Không phải! Cái lens trong suốt của tớ bị lộn lên rồi! Lộn mãi không xuống được!”
Lâm Chi Nam: “…………”
Phùng Ưu đã đi tới, nói rất thái độ dưới ánh mắt xem thường không ngừng của Triệu Ngu: “Được tung hô kinh như thế, lần kiểm tra này cậu nhất định đừng làm người ta thất vọng nhé.”
Triệu Ngu còn đang cố lộn kính sát tròng lại, đảo mắt ra chiều vô cùng kiêu ngạo: “Quan tâm đây như vậy, có phải đằng ấy thích đây không?”
Phùng Ưu: “???”
Lâm Chi Nam đứng cạnh suýt thì cười chết.
Cô ấy và Phùng Ưu ký hợp đồng chung đợt, hồi trước tập chung cô ấy từng bị Phùng Ưu bắt nạt đâm sau lưng không ít lần, bây giờ thấy cô ta bị nghiệp quật, cô ấy sướng khỏi bàn. Chờ cô ta đi rồi, cô ấy mới hơi lo lắng bảo Triệu Ngu: “Lần kiểm tra này cậu phải cố lên nhé, nếu thất bại, sẽ bị nó cười nhạo chết mất.”
Triệu Ngu không để bụng chút nào: “Tớ cố gắng có phải là vì nó đâu, sự thành công hay thất bại của tớ chẳng liên quan gì đến nó cả.”
Lâm Chi Nam cảm thấy mình quý Ngu Ngu chết đi được.
Thời gian kiểm tra được định vào đầu tháng 9, vừa hay vào mấy hôm khai giảng của cô. Sau khi đăng kí tham gia kiểm tra đánh giá, Hàn Sương cân đối thời gian đi thi và đi khai giảng của cô, sắp xếp cho cô thi vào ngày cuối.
Một tháng tập huấn này của cô cũng chẳng khác gì bế quan thi đại học, Từ Thiên Thiên gọi điện cho cô mấy lần mà không ai bắt máy. Một hôm trời nhiều mây, cô bạn xông thẳng vào tòa nhà huấn luyện.
Từ Thiên Thiên cũng thi đậu lên Bắc Kinh, kì hè này cô bạn đã đi du lịch vòng quanh thế giới, mấy hôm trước mới trở về. Cô bạn chỉ vừa mới biết Triệu Ngu chạy đi làm trainee.
Sau khi khiếp sợ cô bạn lại cảm thấy, đây đúng là chuyện mà Triệu Ngu có thể làm.
Dù sao cũng chẳng kiên trì được bao lâu.
Mãi đến lúc Triệu Ngu xuống lầu đón cô bạn, Từ Thiên Thiên mới sợ ngây người: “Sao cậu lại gầy đi nhiều thế này!”
Triệu Ngu hưng phấn cầm tay cô bạn ấn lên bụng mình: “Cậu sờ cơ số 11 của tớ đi!”
Từ Thiên Thiên sờ tới sờ lui, hâm mộ chết lên được, “Tớ cũng muốn làm trainee! Tớ cũng muốn cơ số 11!”
Triệu Ngu: “Tay cậu sờ về hướng nào đấy?”
Từ Thiên Thiên cười hề hề thu tay về.
(Cơ số 11: đường cơ chạy dọc bụng của các bạn nữ, được coi là cơ đẹp.)
Triệu Ngu chẳng mấy khi xin nghỉ lâu một buổi, cô đi dạo khắp nơi với Từ Thiên Thiên, buổi chiều cô còn đi ăn lẩu với các bạn ở lớp sơ cấp.
Nghe bọn Lâm Chi Nam kể Triệu Ngu đi sớm về trễ liều mạng huấn luyện, Từ Thiên Thiên bắt đầu hoài nghi đây có thật là con bạn cùng bàn lười chảy thây ngoài đẹp ra thì không được cái nước gì của mình không?
Chơi đến tối, Triệu Ngu mới đưa Từ Thiên Thiên đi xe buýt về.
Hai người ngồi ở trạm giao thông công cộng, vừa chờ xe vừa tán gẫu chuyện khai giảng. Triệu Ngu liếc mắt thấy hình nền di động của Từ Thiên Thiên là một chàng trai mình không biết.
Máu bà tám của cô tức khắc hừng hực thiêu đốt: “Cậu yêu đương rồi à?!”
Từ Thiên Thiên lơ ngơ “Hả” một tiếng, thấy ánh mắt cô dừng ở hình nền di động thì nghĩ ra cái gì, không thể tin nổi mà mắng cô: “Cậu nói anh này hả? Tớ? Tớ xứng sao? Nhìn ngắm cái kiểu gì thế! Đây là idol của tớ! Cậu còn không nhận ra cả anh ấy à?”
Triệu Ngu lấy di động sang nhìn mấy lần, đúng là rất đẹp trai, nhưng trông hơi lạnh lùng, không phải gu của cô, “Không biết á, ai đây?”
Từ Thiên Thiên nhanh chóng mở giao diện web ra search cho cô: “Hoắc Hi đấy! Mới debut không lâu, hát nhảy tuyệt nhất luôn! Đây là màn trình diễn debut của anh ấy, cậu xem, siêu đẹp trai, nhảy khá hơn nhiều cái ông tên Thẩm Tuyển Ý kia!”
Triệu Ngu suýt thì tức chết: “Không xem! Bỏ ra! Xe tới rồi, tạm biệt!”