Chuyện tình củm của hai lưu lượng hàng top lại lên hot search lần nữa, bài topic nặc danh leak tin trên diễn đàn cũng được dọn lên Weibo. Cư dân mạng hóng drama chen chúc tới, còn tưởng quả drama này thơm ngon bổ phổi, không ngờ hình như chỉ là chuyện râu ria.
Còn chả có lấy một tấm hình đứng chung, chỉ có lời nói miệng của một đứa học sinh cấp 3 và ảnh ngoài sân bay của Thẩm Tuyển Ý. Bác bảo thật, ờ có lẽ thật cũng đúng, mà bác nói là giả, thì hình như giả cũng chẳng sai, tùy theo bác muốn tin vào cái nào thôi.
Fan của couple Thần Dụ đương nhiên tuyệt đối tin tưởng vào tin leak này rồi, cả Super Topic đều bắt đầu rải hoa ăn Tết.
Nhưng fan only của hai bên vẫn vô cùng lý trí:
—— Ngày xưa còn nhìn hình đoán chương trình, bây giờ thì đíu có con hình nào, bịa chay được luôn, đỉnh của chóp
—— Làm gì thiếu bọn paparazzi canh me anh tôi đâu, nếu mà yêu nhau thật thì sao đến tận bây giờ còn chưa có lấy một tấm hình chụp chung?
—— Chúng ta hãy bàn về logic của chuyện này đi. Nếu hai người được trường học mời về, lúc vào không bị phát hiện, vậy tại sao lúc đi ra lại bị bắt gặp? Còn nắm tay nhau đi ra khỏi cổng trường, họ không sợ bị phát hiện rồi gây bão hả? Nếu hai người vụng trộm vào trường, vậy xin hỏi có đăng kí đi vào ở bốt bảo vệ không? Thấy topic mà thớt đăng, bảo vệ cũng thừa nhận tối hôm đấy không có ai đăng ký đi vào. Tui thấy như thế rất là kì nhá, chẳng lẽ họ bay vào hay gì? Mà đã bay vào sao không bay ra luôn đi, lại còn đi bộ ra để chủ thớt bắt gặp? Logic không thống nhất trước sau, drama này em từ chối hít.
—— Tình bạn của họ luôn khơi khơi trước mặt mọi người mà, đừng suy đoán lung tung nữa
—— Tôi không quản nổi vụ fan couple soi hint, nhưng tốt nhất đừng bịa đặt sự thật tung tin vịt lung tung, mang lại phiền toái không cần thiết cho hai bên
—— Tập trung vào tác phẩm của họ đi please, dù có yêu đương cũng chả liên quan gì đến các mẹ đâu!
—— Trừ phi hai người họ công bố chính thức, thì còn lại toàn là bọn fan couple tự thẩm thôi
……
Lúc Thẩm Tuyển Ý đến công ty, Tất Chu đã tháo hot search xuống rồi. Vừa thấy cái mặt tỏa sáng rờ rỡ của nghệ sĩ nhà mình, trực giác của người đại diện lại online lần nữa, anh ta nghĩ thầm có khi cái topic leak tin kia là thật cũng nên.
Anh ta pha một cốc cà phê mang sang, đưa topic trên mạng cho anh xem: “Không phải cậu đi sinh nhật bố của Triệu Ngu sao, sao lại chạy tới trường học với con bé ấy làm gì?”
Thẩm Tuyển Ý lướt lướt bình luận trên mạng, không hề kinh hoảng, vẫn mang thần thái sáng láng như trước: “Bọn em đi ngắm sao.”
Tất Chu: “…………” Anh ta một lời khó nói hết: “Ngắm sao ở đâu chả được? Tại sao cứ phải đến trường học, còn bị người ta bắt gặp, hai đứa thật sự sợ người ta không biết à?”
Anh ta dừng một chút, ho khan một tiếng, nói như không có chuyện gì: “Yêu nhau rồi chứ gì?”
Mắt Thẩm Tuyển Ý lộ vẻ khoe khoang, nhướng mày với anh ta: “Vâng ạ, anh còn không phát bao lì xì chúc mừng bọn em đi?”
Tất Chu cạn lời: “Bây giờ đòi bao lì xì còn sớm quá, bao giờ kết hôn lại nói sau!” Anh ta đi đến trước máy tính, mở bài văn quan hệ xã hội đã chuẩn bị từ trước ra, ngẫm nghĩ một lát lại hỏi: “Hai đứa chuẩn bị bao giờ công khai?”
Thẩm Tuyển Ý nói: “Bọn em mới yêu nhau mà, còn chưa nghĩ tới vấn đề này.”
Tất Chu nghiêm túc nói: “Anh khuyên là mau vào đi, chủ động công khai yêu nhau luôn. Dù gì cũng trải đường sẵn lâu rồi, khả năng tiếp nhận của công chúng khá cao. Tin leak lần này tuy không có bằng chứng xác thực, nhưng chắc chắn rất nhiều cánh truyền thông sẽ lập tức hành động theo tin này. Nếu để họ chụp lén được tung ra, thì chẳng bằng chủ động luôn.”
Thẩm Tuyển Ý cười tủm tỉm uống một ngụm cà phê: “Biết rồi ạ, để em hỏi ý kiến Tiểu Ngu trước đã.”
Triệu Ngu bay về Bắc Kinh vào chiều hôm sau.
Thẩm Tuyển Ý bận rộn công việc hết buổi sáng, ăn xong bữa trưa thì chuẩn bị xuất phát đến đón cô ở sân bay. Chạy xe được nửa đường thì anh phát hiện có một chiếc xe luôn theo đuôi xe mình.
Tất Chu nói không sai, scandal của hai lưu lượng đỉnh cao lớn đã lan truyền rất rộng rãi, nếu paparazzi mà còn không có động tĩnh thì không xứng với cái danh paparazzi. Từ khi Thẩm Tuyển Ý ra khỏi nơi ghi hình họ vẫn luôn bám theo sau, nhưng đang đi đúng đoạn đường vắng xe, Thẩm Tuyển Ý có kinh nghiệm dạn dày với chuyện bị xe theo đuôi, anh nhanh chóng phát hiện ra họ.
Anh nhìn chiếc xe thương vụ màu trắng trong gương chiếu hậu, không tiếp tục lái đến sân bay nữa mà quẹo phải ở một lối ra khỏi cao tốc. Anh đi vòng một vòng, không cắt đuôi paparazzi, dứt khoát tìm bừa một bãi để xe rồi đỗ lại.
Chiếc xe thương vụ kia cũng dừng lại cách đó không xa, Thẩm Tuyển Ý chỉnh lưng ghế ra đằng sau, ngả người xuống rồi lấy di động ra xem giờ giấc. Anh gọi điện cho Lâm Chi Nam: “Anh bị paparazzi theo đuôi rồi, em đến sân bay đón Tiểu Ngu đi.”
Cũng may giờ này vẫn còn kịp, Lâm Chi Nam đồng ý xong thì lập tức xuất phát ngay.
Bãi đỗ xe yên ắng tĩnh lặng. Địch không động, ta không động!
Thẩm Tuyển Ý lấy
tai nghe ra nghe nhạc một lát, lại làm hai ván KoG, ngẩng đầu lên thấy chiếc xe thương vụ kia vẫn chưa đi, anh sắp tức chết rồi đây.
Hại anh không được làm người đầu tiên gặp bạn gái!
Được lắm! Đã lầy thì lầy luôn!
Xe đậu yên trong bãi đỗ xe suốt hai tiếng, mãi mà không thấy người trên xe đi xuống, mấy anh paparazzi bám đuôi đều thấy hoài nghi cuộc đời. Anh ta hỏi đồng nghiệp: “Anh ta làm gì ở trong xe thế? Lâu quá rồi.”
Đồng nghiệp suy nghĩ: “Chắc chờ ai ở đây đấy.”
Paparazzi nhìn cảnh vật hoang tàn trống rỗng xung quanh: “…… Chờ ma ở đây à?”
Lại thêm nửa tiếng nữa, chiếc di động đang chơi KoG nhảy ra thông báo cuộc gọi từ Triệu Ngu. Mắt Thẩm Tuyển Ý sáng lên, anh vui vẻ nghe điện thoại: “Em đến rồi à?”
Giọng nói ở đầu kia rất thoải mái nhẹ nhàng: “Vâng, em đang trên xe Nam Nam. Bây giờ paparazzi còn theo dõi anh nữa không?”
Thẩm Tuyển Ý nhìn kính chiếu hậu, tức giận nói: “Vẫn còn theo dõi anh!”
Triệu Ngu thấy hơi kỳ: “Sao vẫn còn theo dõi nhỉ, anh đang ở đâu đấy?”
Thẩm Tuyển Ý: “Anh cứ đỗ xe đấy không nhúc nhích! Lầy chết họ luôn!”
Triệu Ngu: “…………” Cô vừa cạn lời vừa buồn cười, “Anh mau đi đi, so gan với họ thì có lợi lộc gì đâu, người mất thời gian vẫn là anh đấy chứ.”
Anh hừ một tiếng ở đầu dây kia.
Triệu Ngu cười tủm tỉm hỏi: “Hôm qua bố em mang chân giò hun khói Hungary chính tông từ nhà hàng về đấy, kêu em mang cho anh ăn. Anh có muốn ăn không?”
Thẩm Tuyển Ý lại tươi tỉnh lên liền: “Muốn muốn muốn!”
Triệu Ngu nói: “Vậy lát nữa gặp nhé.” Cô lại bổ sung một câu: “Cứ đến thẳng đây đi, kệ bọn paparazzi đi.”
Cúp điện thoại rồi, Thẩm Tuyển Ý điều chỉnh lưng ghế thẳng lên, liếc chiếc xe thương vụ màu trắng kia rồi mới lại lái xe lên đường.
Paparazzi quả nhiên tiếp tục bám theo, anh cười khẩy một tiếng. Ban đầu anh cứ đi không nhanh không chậm khoảng 40 dặm, lúc gần đến giao lộ có đèn giao thông, anh đột nhiên tăng tốc xe 1 giây trước khi đến đèn đỏ. Paparazzi chưa kịp phản ứng, phanh gấp một cái trước lối đi bộ, trơ mắt nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ kia biến mất trên con đường trước mặt.
Bấy giờ paparazzi mới phản ứng được, hoang mang quay đầu hỏi: “Có phải anh ta đã phát hiện ra chúng ta từ lâu rồi không?”
Đồng nghiệp: “…… Tao đoán thế.”
Thẩm Tuyển Ý đã đi xa quay đầu lại nhìn nhìn, đắc ý huýt sáo.
Khi anh đến nhà Triệu Ngu, xe của Lâm Chi Nam cũng vừa hay đến nơi. Triệu Ngu vừa xuống xe đã thấy chiếc xe thể thao màu đỏ quen mắt kia chậm rãi lái tới, cô cười vẫy vẫy tay với anh.
Lâm Chi Nam kích động nói trong xe: “Để tớ về chuẩn bị bài văn quan hệ xã hội luôn ha!”
Trên đường về, Triệu Ngu đã kể lại chuyện yêu đương cho cô ấy, Lâm Chi Nam hưng phấn như được xem phim thần tượng vậy. Chờ Thẩm Tuyển Ý đỗ xe xong, cô ấy vẫy vẫy tay với anh rồi chạy nhanh như chớp.
Hầm để xe yên lặng như tờ, Thẩm Tuyển Ý nhận lấy balo của cô bằng một tay, tay kia thì nắm lấy tay cô, bao toàn bộ tay cô trong tay mình, mới vừa lòng toại ý kéo cô đi tới thang máy.
Triệu Ngu nhìn lướt qua đằng sau: “Đã cắt đuôi paparazzi chưa?”
Thẩm Tuyển Ý đắc ý dào dạt nhướng mày: “Kỹ thuật lái xe của anh đỉnh như thế, đương nhiên là rồi.”
Triệu Ngu nói: “Trong khoảng thời gian này hẳn họ sẽ đi theo chúng mình thường xuyên.”
Thẩm Tuyển Ý mím môi, thử thăm dò: “Nếu tụi mình bị chụp thì tính sao?”
Triệu Ngu trầm tư: “Chắc là không bị chụp được đâu.” Cô nói: “Dù gì sắp tới em cũng phải vào đoàn phim.”
Thẩm Tuyển Ý: “…… Hừ!”
Triệu Ngu cười như nắc nẻ, ai dè vào tới nhà thì cô không cười nổi nữa. Chú chó cún này vứt xoạch balo lên sàn, cửa vừa đóng lại là ấn cô lên cửa ngay.
Tấm rèm kéo kín chỉ để lộ chút ánh sáng ảm đạm. Tuy rằng chỉ mới xa nhau hai ngày, nhưng khi được hơi thở của anh bao phủ lần nữa, trái tim Triệu Ngu vẫn nảy lên rất nhanh.
Thẩm Tuyển Ý bóp eo cô nhấc cô lên trên, cúi đầu gặm một miếng lên môi cô.
Triệu Ngu bị gặm đến độ nổi cáu: “Anh là chó à!”
Anh hừ một tiếng, túm lấy đôi tay đang lộn xộn của cô, ấn lên đỉnh đầu, thơm tới thơm lui từng tí một trên mặt cô như gà con mổ thóc. Triệu Ngu vừa thẹn lại vừa ngứa, hai tay cô bị anh bắt chéo lại ra sau, ấn lên đỉnh đầu, cô chỉ có thể dùng chân giẫm anh: “Anh làm cái gì đấy!”
Thẩm Tuyển Ý tức ấm ức: “Không phải em vào đoàn à!” Anh lại hôn một cái: “Đương nhiên là anh phải hôn bù ba tháng tiếp theo rồi!”
Anh tựa như một chiếc máy hôn không có tình cảm: “Muah, một cái! Muah, hai cái! Muah, ba cái!”
Triệu Ngu thét chói tai: “A a a a Thẩm Tuyển Ý đồ chó cún hôn thì hôn không được phép liếm đã nghe thấy chưa!!!”