Thủ đô vào tháng Chín vẫn còn khá nóng bức, từng cơn gió nhẹ thổi qua khiến hai cánh cửa rách nát trong khu nhà tồi tàn này kêu ken két!
Trương Trần ôm một hũ tro cốt trong lòng, quỳ trong khu nhà, đôi mắt tràn ngập suy sụp và phẫn nộ.
“Mẹ, con trai Trương Trần bất hiếu tới thăm mẹ đây!”
“Mẹ, thời gian trôi nhanh quá, ba năm chớp mắt đã qua rồi! Ba năm nay, một mình mẹ cô quạnh lẻ loi ở chỗ này, chắc hẳn rất cô đơn! Mẹ, con trai bất hiếu tới tạ tội với mẹ đây!”
Nói rồi, Trương Trần dập đầu ba cái thật mạnh với hũ tro cốt.
Mọi thứ xảy ra ba năm trước vẫn còn hằn sâu trong đầu anh như mới ngày hôm qua thôi.
Ba năm trước, nội bộ nhà họ Trương tại thủ đô xảy ra biến cố lớn, mẹ của anh bị đối thủ nhắm tới với thủ đoạn rất độc ác.
Mà những lời mẹ nói trước lúc lâm chung, đến nay Trương Trần vẫn nhớ rõ.
“Trần Nhi, nhà họ Trương thế lực quá lớn, con không địch nổi đâu.
Hứa với mẹ, đừng tìm cách báo thù cho mẹ! Mẹ chỉ cần con yên ổn sống tiếp, như thế mẹ mới thấy yên lòng!”
“Sau khi mẹ đi, con phải rời khỏi thủ đô.
Mẹ đã liên hệ trước cho con rồi, rời thủ đô, con đi thẳng tới nhà họ Phương ở Hoài Bắc, ở rể tại đó.
Sau đấy con cứ giả ngây giả ngốc, sống cho thật tốt, như thế mới khiến nhà họ Trương không còn đề phòng con nữa, tránh được họa sát thân!”
“Nhưng mẹ ơi…”
“Không nhưng nhị gì hết! Trần Nhi, con nhất định phải hứa với mẹ, nếu không mẹ chết không nhắm mắt! Ba năm, ít nhất là trong vòng ba năm đầu tiên, con không được quay về thủ đô!”
Vì thế, Trương Trần tuân theo di ngôn của mẹ, rời khỏi thủ đô, trở thành con rể ở rể tại nhà họ Phương đất Hoài Bắc.
Ba năm nay.
Trương Trần chưa hề đặt chân tới thủ đô.
Cũng vì hôm nay mãn tang ba năm, Trương Trần mới lặng lẽ quay về chốn cũ.
Ba năm qua, Trương Trần làm con rể ở nhà họ Phương, giả ngây giả ngốc, hứng chịu mọi lời chế nhạo châm chọc.
Nhưng Trương Trần chưa từng cảm thấy tủi hờn, bởi vì anh biết, mình có tủi có nhục đến đâu cũng không bằng nỗi oan ức của mẹ mình.
Chính vì sợ thu hút sự chú ý của đám người nhà họ Trương để rồi họ tiêu diệt thằng con riêng không quyền không thế này.
Vì vậy, ba năm qua, mẹ anh chỉ có thể nằm trong hũ tro cốt này, đến cả một ngôi mộ đàng hoàng cũng không có.
Trương Trần căm hận lắm!
Thân là con trai nhưng không thể giúp mẹ mồ yên mả đẹp sau khi chết.
Quả thật quá bất hiếu.
Nhưng anh còn hận nhà họ Trương hơn!
Nếu không phải vì nhà họ Trương, làm sao anh và mẹ phải âm dương cách biệt!
Nhưng Trương Trần biết, tất cả mọi thứ sẽ nhanh chóng qua đi.
Anh của ngày hôm nay đã không còn là thiếu niên non nớt năm ấy, càng không sợ nhà họ Trương nữa.
“Mẹ, sớm muộn sẽ có một ngày con tìm tới nhà họ Trương, đòi lại công bằng cho mẹ! Để đám người nhà đó phải hối hận!”
Trương Trần siết chặt nắm đấm, tự thề với lòng.
Đột nhiên, âm thanh cánh cửa bị đẩy ra kéo dòng suy nghĩ của Trương Trần trở về!
Đôi mắt anh chỉ có vẻ lạnh lùng hướng thẳng về hai vị khách không mời tự ý xông vào nhà mình!
Khi nhìn qua đó, anh thấy một ông lão với một cô gái, ông lão mặt mũi tái nhợt, trên mặt hằn rõ dấu vết của tuổi tác, nghe nhịp thở của ông cụ rối loạn, hiển nhiên đã bị thương.
Còn cô gái có một đôi mắt đẹp nhưng tràn đầy vẻ khiếp sợ, gương mặt trái xoan xinh đẹp sợ đến tái mét!
Khi Trương Trần đánh giá họ, họ cũng đang quan sát anh!
Từ ánh mắt kinh ngạc của hai người là biết họ không ngờ có người sống ở nơi như thế này.
Nhìn góc tường giăng đầy mạng nhện, Mạc Phi Nhi không kịp nghĩ nhiều.
Bây giờ họ chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa!
Trong lúc hoảng loạn, họ chọn bừa một khu nhà trông có vẻ không bắt mắt, nào ngờ bên trong có chủ!
“Hãy rời khỏi nơi này!”, giọng nói của Trương Trần gần như máy móc, không có chút tình cảm nào.
Ba năm nay, đây là lần đầu tiên anh tới nơi này thăm mẹ mình, không muốn bị ai khác quấy rầy!
“Anh ơi, cầu xin anh, phía sau có người truy sát chúng tôi, chúng tôi vô tình mạo phạm, xin anh cho tôi và ông nội lánh nhờ một lát!”, Mạc Phi Nhi đỡ ông lão, nghe câu nói của cô thì ông lão khí chất phi phàm này chính ông nội cô!
Trương Trần không hề nhúc nhích.
Nếu là lúc khác, có lẽ anh giúp được đến đâu sẽ giúp đến đấy, nhưng bây giờ anh chỉ muốn yên tĩnh ở bên cạnh mẹ mình.
“Phi Nhi, thôi cháu, sống chết có số, ông cũng ngần này tuổi rồi.
Cháu nhất định phải trốn đi, biết chưa hả!”, ông cụ bất lực xua xua tay, nhưng Mạc Phi Nhi đâu thể nghe lời của ông nội chứ!
Bên ngoài có ít nhất mười mấy người đang vây bắt họ, bây giờ mà ra ngoài thì chỉ có chết!
Ánh mắt cô đảo quanh khung cảnh của nơi này, suy ngẫm một lát rồi lập tức lên tiếng: “Anh bạn gì ơi, chúng tôi là người nhà họ Mạc ở thủ đô.
Sau này nếu anh muốn, nhà họ Mạc sẽ cho anh có được một vùng trời riêng ở thủ đô! Xe sang bạc triệu, nhà đẹp bạc tỷ đều không thành vấn đề, chỉ cầu xin anh có thể cho chúng tôi trốn ở đây một lát!”
Thế nhưng, Trương Trần vẫn không hề nhúc nhích, như một người gỗ, hai mắt nhìn chằm chằm vào hai ông cháu kia!
“Tôi không muốn nói một câu quá hai lần!”, Trương Trần lạnh lùng lên tiếng.
“Anh gì đó ơi, lẽ nào anh thật sự tuyệt tình đến mức thấy chết mà không cứu sao?”, Mạc Phi Nhi cảm thấy tuyệt vọng.
Nhưng, cô vừa mới dứt lời, bên ngoài đã vang lên những tràng cười đắc ý!
“Ha ha, các anh em, lão già với con khốn kia ở trong đây nè!”
Ngay sau đó, vô số lời đáp lại vang lên, ngay sau đó, cánh cửa gỗ vốn đã bị tông ra chính thức kết thúc cuộc đời, rơi rụng đầy nền đất!
Mười mấy gã đàn ông lăm lăm dao găm sáng loáng trên tay, ánh mặt trời rọi xuống thông qua những kẽ hở của rừng cây, một thứ sát khí khiến người ta ngạt thở dần dần lan tỏa!
Tất cả bọn họ đều mặc quần áo màu đen, dường như sợ bại lộ thân phận nên ai cũng bịt khăn đen!
“Thằng Tư, không cần gây động tĩnh quá lớn, cứ tiễn hai ông cháu nhà này đi gặp Mạnh Bà thôi!”
Người được gọi là “thằng Tư” gật gật đầu, bấy giờ mới thu bàn tay đang chạm lên thắt lưng.
Hóa ra, ban đầu gã còn định dùng súng luôn cơ!
“Phi Nhi, lùi ra sau!”, ông cụ hét lên, cố gắng dồn sức bảo vệ cháu gái của mình ở sau lưng: “Cháu nhất định phải trốn được ra ngoài…”
“Ông nội!”, gương mặt nhỏ nhắn của Mạc Phi Nhi giàn giụa nước mắt, sau đó cô nhìn về phía Trương Trần với vẻ