Công việc rút châm không cần thủ pháp công phu gì nên Tiền Sinh Bình đứng ra làm giúp.
Lúc này, ánh mắt ông ấy nhìn Trương Trần tràn ngập sự sùng bái, đôi bàn tay hơi run lên vì kích động.
Ông ấy quyết định rồi, cho dù hôm nay Trương Trần có bao nhiêu việc đi nữa, ông ấy cũng nhất định phải bám sát theo sau.
Ông ấy từng đọc qua hai cuốn sách cổ, biết loại châm pháp này được gọi là Cửu Chuyển Kim Châm.
Đúng như tên gọi của nó, cấp cao nhất của châm pháp là chín chín tám mươi mốt châm, phân thành chín đợt châm cứu.
Cuốn sách cổ đó bị thiếu, chỉ giới thiệu bốn chuyển đầu tiên.
Nhưng chỉ mới bốn chuyển này đã có thể tranh giành mạng người với Diêm Vương được rồi.
Nếu như ông ấy không nhìn lầm, châm pháp mà Trương Trần vừa thể hiện chắc đến tám chín phần là Cửu Chuyển Kim Châm!
Khi kim châm được rút ra, Tề Hiểu Thiến cảm thấy cơ thể rất nhẹ nhõm.
Cô ấy thử hoạt động cánh tay một chút, lập tức vui vẻ mỉm cười.
“Mình, mình có thể cử động rồi.
Anh, bố, con cử động được rồi!”
“Ừ, con khỏe rồi, con không sao rồi...”, Tề Đương Quốc và anh Long kích động đến mức giọng nói lạc cả đi.
“Cậu Trương, ơn huệ lớn này, chỉ cần cậu mở lời, cái mạng này của Tề Long sẽ là của cậu!”, Tề Long nắm tay giống trong giang hồ để nói chuyện.
“Không sao”, Trương Trần đáp: “Thêm vài lần nữa, cô ấy có thể bình phục lại như cũ.
Được rồi, anh mau đi xem thuốc đã xong chưa”.
“Ừ, được!”
“Ha ha, cậu nhóc Trương....à không, chú em Trương, nếu đã giải quyết xong mọi chuyện, chúng ta ra ngoài ngồi một lát được chứ? Chỗ này không được rộng lại có chút ngột ngạt”, Tiền Sinh Bình tiến tới tóm lấy Trương Trần, sau đó ông ấy cười mãi không ngừng.
“Vậy, vậy là xong rồi?”, Chu Viên Viên đứng một bên ngơ ngác.
“Không phải anh là gà mờ sao?”, Chu Viên Viên cảm giác như mình bị lừa dối, rõ ràng nói là gà mờ nhưng ai gặp kiểu gà mờ này bao giờ chứ?
“Tôi đúng là gà mờ, chưa được đào tạo y khoa chính thức bao giờ, cũng không có giấy chứng nhận như cô nói”, Trương Trần đáp.
“Được rồi, nói lắm với cô ấy làm gì, chúng ta ra ngoài nói chuyện!”, Tiền Sinh Bình đứng chắn trước mặt Chu Viên Viên, kéo Trương Trần rời khỏi Nhân Phong Đường, ra ngoài ngồi trên bậc thang.
.......
Trong một trang viên ở thành phố Hoài Bắc, nơi đây được phủ kín bởi cỏ non.
Sân sau có bốn lối vào, hoa cỏ cây lá, ao hồ, đài phun nước, cái gì cần đều có cả, phải có vài chục người đang đi tới đi lui làm việc.
Trang viên này thuộc về nhà họ Triệu.
Triệu Ngọc Sinh ngồi trên ghế mây, liên tục cười lạnh.
Lần trước hắn mất hết mặt mũi ở nhà họ Tôn.
Hắn không ngờ rằng Trương Trần còn có tay nghề đó, đến cả Vương Hiển Chi cũng phải khách sáo với Trương Trần.
Càng đáng ghét hơn là nghe nói sau khi ông cụ Tôn dùng đơn thuốc của Trương Trần thì đã bình phục lại, bây giờ có thể xuống giường đi lại rồi.
Mấy ngày qua hắn luôn ngồi nghĩ cách để đối phó với Trương Trần nhưng lại chẳng tìm ra được cách tốt nhất.
Dù sao nhà họ Triệu cũng khác nhà họ Tôn, có cả danh tiếng lớn trong giới giang hồ.
Mấy ngày qua, dự án về tòa Thành Cổ của Hoài Bắc đã được đưa ra.
Hắn nghe nói nhà họ Phương cũng muốn xơi miếng thịt béo này nên mới nảy ra chủ ý.
Nếu tạm thời chưa thể ra tay với Trương Trần, vậy thì bắt đầu từ nhà họ Phương đi.
“Chưa người phụ nữ nào Triệu Ngọc Sinh này nhìn trúng mà không đưa được lên giường!”
Hừ nhạt một tiếng, Triệu Ngọc Sinh cầm điện thoại lên, gọi cho Phương Thiên Bàng.
“Ha ha, chú Phương, chuyện này đúng là có chút khó.
Dù sao bây giờ ở nhà họ Triệu mọi việc không phải do cháu quyết định, hơn nữa dự án cải tạo toà Thành Cổ không phải là dự án nhỏ, nó rất được nhiều người để tâm tới”.
“Đâu có, đâu có, cho dù là nể mặt Thủy Y, cháu cũng sẽ dốc sức giúp đỡ.
Chú xem thế này được không, tối mai có vài người mở một buổi tiệc rượu, cháu sẽ dẫn Thủy Y đi làm quen một chút”.
“Ừm, cứ quyết vậy đi.
Cháu tin, với sự thông minh lanh lợi của Thủy Y cộng thêm chút thể diện của nhà họ Triệu chắc là sẽ giải quyết được chuyện này thôi!”
Cúp máy, Triệu Ngọc Sinh vứt chiếc điện thoại xuống cái hồ ở gần đó, nụ cười nham hiểm của hắn càng lộ rõ hơn.
...
Màn đêm dần buông xuống, một chiếc xe dừng ở gần căn biệt thự nhỏ của Phương Thủy Y, trong xe có bà cụ Phương, Phương Thiên Bàng và cả Phương Thiên Quang.
“Thằng Ba, mẹ đã để thời gian suy nghĩ cho Thủy Y đủ nhiều rồi, bây giờ không thể kéo dài thêm nữa.
Nếu bên nhà họ Triệu đã gọi điện cho con, chắc con cũng biết cần phải làm gì!”, bà cụ Phương ngồi sau xe nói, ánh mắt nhìn về phía ánh đèn trong căn biệt thự.
“Ba năm trước, con đã không ưa gì thằng bất tài vô dụng Trương Trần, mẹ của Thủy Y cũng coi thường nó”, im lặng một lúc, Phương Thiên Bàng tỏ rõ thái độ của mình.
“Vậy được, để anh hai con ra mặt đi.
Nếu Thủy Y vẫn không chịu, vậy đừng có trách nhà họ Phương!”, bà cụ Phương gật đầu: “Thiên Quang, con đi đi”.
“Được!’, Phương Thiên Quang cầm một chiếc túi tài liệu, mở cửa xe rồi đi về phía căn biệt thự.
Bên trong nhà, Phương Thủy Y đang nấu cơm.
Hôm nay là ngày đầu tiên Trương Trần đi làm, dù gì cũng được về sớm, cô sẽ chủ động vào bếp nấu một bữa, dẫu sao Trương Trần đã dần thay đổi rồi.
Cốc cốc cốc!
Đột nhiên bên ngoài vọng lại tiếng gõ cửa, Phương Thủy Y lau tay, lẩm bẩm: “Cái tên này, không đem chìa khóa theo sao?”
Vừa mở cửa, cô thấy Phương Thiên Quang đứng lù lù một đống ở đó.
“Bác hai?”
“Ừm, vào trong nói chuyện”, Phương Thiên Quang gật đầu.
Trong lòng Phương Thủy Y bỗng dấy lên dự cảm chẳng lành.
Tối muộn như này, đột nhiên Phương Thiên Quang ghé thăm, e là kiểu gì cũng có chuyện.
“Thủy Y à, nhà họ Phương đối xử với cháu như nào?”, uống một ngụm nước, Phương Thiên Quang mở miệng hỏi.
“Cũng tạm!”, Phương Thủy Y gật đầu, lúc ông cụ Phương còn sống, cô được cả nhà cưng chiều nhất.
“Vậy bác cũng không vòng vo nữa, sớm ngày mai cháu đi ly hôn với Trương Trần, tối đến đi tham dự bữa tiệc ra mắt dự án cải tạo Thành Cổ!”, Phương Thiên Quang nói thẳng.
Phương Thủy Y cảm thấy ngực mình như bị bóp nghẹt, muốn mở miệng nói nhưng lại bị Phương Thiên Quang cướp lời: “Đây là quyết định của toàn