Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

51: Hậu Quả


trước sau


Tất cả mọi người đều ngây người ra, cậu chủ của nhà họ Lý ban nãy còn ngạo nghễ chỉ tay năm ngón, thế mà giờ lại như con chó bị người ta đánh gãy tứ chi rồi nằm bò trên đất rên rỉ?
Cảnh tượng này là đả kích quá lớn đối với bọn họ.

Cái tên ở rể vô dụng của nhà họ Phương từ lúc nào lại có thế lực này vậy.

Từ lúc hắn rời đi cũng chưa đầy một tiếng, thế mà lại gọi đến hơn trăm người?
Nghe thấy tiếng kêu rên của con trai, Lý Kim Nguyên tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy.

Ông ta hung hăng trợn mắt nhìn Triệu Chí Hào.

Ông ta biết kẻ khởi xướng là ai, lúc này ông ta phẫn nộ quát: “Trương Trần! Con trai tôi không làm gì tổn hại quá đáng với cậu, tôi cũng chạy đến đây để dạy dỗ nó rồi, cậu làm vậy cũng ác độc quá đấy?”
“Ác độc?”, Trương Trần cười lạnh hai tiếng nói: “Thế nào được gọi là tổn hại quá đáng, chắc là phải đợi lúc vợ tôi cải giá về nhà họ Lý các người, chắc phải đợi lúc bảo vệ đến ném tôi ra khỏi khách sạn, đến lúc đó tôi mới phản công thì mới được gọi là đúng chăng?”
“Ông cũng sống hơn nửa đời người rồi, ở đâu cái đạo lý coi mình là độc tôn như vậy.

Có phải là nhà họ Lý các người ngày một phát triển khiến các người ảo tưởng rằng thiên hạ là của các người rồi phải không?”
“Hắn ta cũng may mắn gặp phải người dễ tính như tôi đấy.

Nếu ngày nào đó mà chọc vào kẻ nào nóng tính thì nhà họ Lý các người tuyệt tự rồi”.
“…”, lúc này mọi người thấy đầu óc tê dại.

Vừa đến mà đã đánh gãy tứ chi của Lý Thiên Hoa, thế mà vẫn còn tự xưng mình là người dễ tính được?
Lúc này, những cô gái bao gồm Tô Hiểu Huệ và cô gái tên là Thiến Thiến, còn cả những người từng lời qua tiếng lại với Trương Trần đều chạy ra phía sau nhóm người.

Đến cả Lý Thiên Hoa mà Trương Trần cũng dám đánh gãy tứ chi, bọn họ thì thấy mình không được bằng người nhà họ Lý.

Lý Kim Nguyên tức giận thổi râu rồi trợn mắt, đừng nói là Trương Trần có vinh dự đánh bại được Hàn y nên ông ta không động vào được.

Kể cả không có vinh dự đó, chỉ dựa vào hơn một trăm người này thì Lý Kim Nguyên cũng không thể lập tức điều động người của mình đến được.
Cú đánh ngày hôm nay, nhà họ Lý của ông ta không nhận thì cũng phải cố nhận rồi.
“Được, được, được”, Lý Kim Nguyên tức nói liền ba chữ ‘được’.

Ông ta tức giận khoát tay áo, lạnh lùng nói “Trương Trần! Chuyện này chúng ta vẫn chưa xong đâu, nhà họ Lý tôi sẽ chơi với cậu đến cùng”.
“Người đâu! Khiêng cái thằng vô dụng này đi cho ta”, Lý Kim Nguyên sai người của mình khiêng Lý Thiên Hoa rời đi.

Điều quan trọng trước mắt vẫn là chữa khỏi cho con trai của ông ta nhưng hơn một trăm người kia lập thành tường người, không hề nhúc nhích.
“Triệu Chí Hào!”, Lý Kim Nguyên lạnh lùng hét một câu, còn Triệu Chí Hào thì rụt đầu rụt cổ, xấu hổ mà cúi đầu xuống.
“Ha ha, tôi có nói là cho các người đi chưa? Chuyện này đừng nói là ông nói chưa xong mà đến tôi cũng nói là chưa xong mà”, Trương Trần cười ha ha nói.
“Cậu muốn làm gì, lẽ nào thật sự muốn nhà họ Lý tôi không chết thì không chịu?”, cố kìm nén sự tức giận, Lý Kim Nguyên cắn răng rồi nói ra một câu.
Những lúc nhẫn nhục trong suốt cuộc đời này của ông ta không nhiều, hôm nay cũng coi như một ngày khiến ông ta khó quên, không ngờ ông ta lại bị một kẻ kém tuổi hơn chèn ép ở đây.
Trương Trần khoát tay, những người sớm đã được nhà họ Triệu căn dặn lúc này lập tức lên trước bắt Lý Kim Nguyên lại, còn Trương Trần lại chậm rãi bước lên trước.

Lý Thiên Hoa đang không ngừng kêu gào thì lúc này mới nhìn thấy một cây kim vàng đâm vào 1/3 tim của hắn.
“Ông chủ Lý! Đừng nói là tôi không cho ông cơ hội nhé.

Trong vòng hai mươi tư tiếng, nếu tôi không nhìn thấy thành ý hối hận của các người thì đừng nói là cả Long Quốc mà kể cả là Hoa Đà tái thế cũng không bảo vệ được con trai ông đâu”.
Trương Trần cười lạnh một tiếng sau đó lớn bước rời đi.
Triệu Chí Hào dường như khóc rồi lại cười được, lần này đến lượt ông ta ra tay rồi, bắt đầu làm tiếp việc người khác để lại thôi.
Nhìn thấy chính chủ ngạo nghễ rời đi như vậy, Lý Kim Nguyên càng tức giận hơn.

Nhưng ông ta không biết xả giận đi đâu cả, chỉ có thể đưa ánh nhìn về phía Triệu Chí Hào.

“Tên họ Triệu kia, chuyện này không xong đâu, nhà họ Triệu các người cứ đợi đấy”.
“Ái chà! Ông chủ Lý, ông nhìn xem ông tức giận như thế làm gì, chuyện này không liên quan gì đến tôi cả”, Triệu Chí Hào vô tội khoát khoát tay rồi quát lớn với hơn một trăm người kia: “Ban nãy ai trong số các người đã ra tay vậy? Đây là xã hội pháp trị, được ẩu đả đánh nhau sao, mau cút đi tự thú đi”.
“Ông chủ, tôi hiểu rồi, việc này là một mình tôi làm, thật sự thì Lý Thiên Hoa là đồ không ra gì, tôi sẽ đi tự thú ngay”.

Một vệ sĩ đứng ra nói, rõ ràng là hắn muốn một mình gánh hết mọi việc.
Cảnh tượng này khiến Lý Kim Nguyên suýt nhảy dựng lên.

Không còn cách nào khác, thế lực chính của ông ta không ở Hoài Bắc.
Ngay lúc này, Tôn Mỹ Lâm cũng dẫn nhóm người đến.

Lúc nhìn thấy Lý Thiên Hoa nằm trên cáng và bên ngoài truyền đến tiếng xe cứu thương thì Tôn Mỹ Lâm cũng đờ đẫn ra.
“Ha ha, đi qua thôi, chúng tôi qua đường thôi, các người tiếp tục đi”, Tôn Mỹ Lâm cười ha ha một cái rồi dẫn người vội vàng rời đi.
Rất nhanh xe cứu thương đến, sau khi Lý Thiên Hoa được khiêng lên xe thì Triệu Chí Hào cũng đi theo.
“Ha ha, ông chủ Lý này! Mọi người đều là bạn bè mà, con trai của ông thì cũng là con trai của tôi, tôi đi cùng xem thế nào”, Triệu Chí Hào cười ha hả nhưng lúc này Lý Kim Nguyên đang lo lắng cho an nguy của con trai mình nên cũng không còn tâm trạng đâu để phí lời với Triệu Chí Hào nữa.
Trong phòng cấp cứu của bệnh viện thành phố, Lý Kim Nguyên lo lắng đi đi lại lại, còn Triệu Chí Hào thì nhàn rỗi hút điếu thuốc nhưng trong lòng ông ta lại vô cùng lo lắng.
Ông ta đi đến bệnh viện cùng là muốn xem Lý Thiên Hoa có thể cứu sống không.

Mặc dù ông ta cũng nghe nói việc Trương Trần trấn áp Quỷ Thủ Kim Lăng Quốc nhưng Lý Thiên Hoa chỉ bị đánh gãy tứ chi thôi.

Ông ta không hiểu sao Trương Trần lại dám nói là người ta không sống qua nổi hai mươi tư tiếng.
Mặc dù y thuật của anh ta lợi hại nhưng…Y thuật không có nghĩa là

anh ta biết nguyền rủa người khác.
Nhưng suy nghĩ của Triệu Chí Hào rất đơn giản, căn cơ của ông ta ở Hoài Bắc, đến lúc đó nếu như có chuyện thì ông ta có thể gây áp lực cho bệnh viện thành phố.

Ông ta muốn xem có mấy người dám trái ý ông ta mà ra tay cứu người.

Rất nhanh, cửa phòng cấp cứu được mở ra, bác sĩ chữa trị chính đeo khẩu trang bước ra.

Vẫn chưa đợi Lý Kim Nguyên lên tiếng hỏi thì ông ta đã lắc đầu.
“Ông Lý! Tứ chi của cậu chủ có thể nối lại được, điều này vô cùng đơn giản… Chỉ có điều, sau khi nối xong cũng chỉ là người tàn phế mà thôi, sau này chỉ có thể nằm trên giường sống qua ngày”.
“Tại sao vậy?”, Lý Kim Nguyên sốt sắng hỏi.

Tay chân bị gãy là vết thương bên ngoài, đâu đến nỗi phải cắt cụt chân tay, sao lại không thể khôi phục được?
“Điều quan trọng không phải là chỉ gãy đơn giản như vậy mà kinh mạch ở tứ chi cậu ấy bị người ta đóng lại rồi.

Nếu như muốn nối liền, thậm chí nhanh chóng hồi phục thì chỉ có thể đi tìm bác sĩ đông y, chỗ chúng tôi thì không làm được rồi”, bác sĩ lắc đầu nói.
Rất nhanh, bác sĩ đông y của bệnh viện thành phố đều được gọi đến nhưng không biết chữa trị kiểu gì.

Đến cuối cùng, Tiền Sinh Bình cũng được mời đến.
Nhìn Tiền Sinh Bình kiểm tra thân thể cho Lý Thiên Hoa mà mí mắt Triệu Chí Hào nháy liên tục.

Tên Tiền Sinh Bình này cũng được coi là người có chút danh tiếng, nếu chẳng may thật sự chữa khỏi thì toi rồi.
“Khụ khụ”, Triệu Chí Hào ho hai tiếng rồi vô tình nhắc nhở: “Lý Thiên Hoa là bị Trương Trần đánh đấy, chính là Trương Trần mà thắng được Quỷ Thủ đó…”.
Tiền Sinh Bình đang tìm huyệt vị thì liền dừng tay lại.

Ông ấy nhìn Triệu Chí Hào một cái, sau đó ngồi bệt xuống đất, cảm thán nói: “Haiz! Lớn tuổi rồi nên tôi lực bất tòng tâm.

Tôi phải nghỉ ngơi hai ngày mới có thể tiếp tục chữa trị được”.
Lý Kim Nguyên vừa nghe thấy câu này thì liền sốt sắng hết lên.

Tên Tiền Sinh Bình này mà nghỉ thì con trai của ông ta phải làm sao?
“Bác sĩ ơi, chỉ cần ông cố gắng một chút, cố gắng cứu sống con tôi thì tôi sẽ gửi ông một triệu tệ… À không, mười triệu tệ…”.
“Tôi không thích tiền, đời này tôi ghét nhất chính là tiền…”, Tiền Sinh Bình khoát khoát tay rồi nằm bò ra giường bệnh dự phòng, nói gì cũng không để ý.
Không còn cách nào khác, Lý Kim Nguyên suốt đêm đi tìm mấy bác sĩ đông y và đều hứa bỏ ra mười triệu tệ tiền chữa trị.


Chỉ cần có thể chữa khỏi cho con trai ông ta thì sẽ gửi tiền mặt luôn.
Một số bác sĩ đông y già ban đầu còn thấy động lòng nhưng sau đó Triệu Chí Hào cứ phỉnh vào một câu: “Đây là do Trương Trần đánh”, chỉ cần nghe thấy mấy chữ này thì bất luận đám người này có bản lĩnh thế nào thì đều đuổi người ra khỏi cửa.
“Haiz! Tôi bảo này ông chủ Lý! Chỉ có một người có thể chữa khỏi thôi, ông chịu cúi đầu chút thì đã làm sao?”, đến lúc trời sáng, Lý Kim Nguyên chạy đôn chạy đáo suốt buổi tối giờ đây tròng mắt đen trũng xuống, nói: “Tôi không tin trên đời này chỉ có một mình Trương Trần có bản lĩnh”, Lý Kim Nguyên hừ lạnh một tiếng, bắt đầu nhờ vào mối quan hệ của mình đi tìm những danh y không quá nổi tiếng nhưng tay nghề cao siêu.
Còn Triệu Chí Hào ở bên cạnh cười tủm, nhìn bóng lưng của Lý Kim Nguyên, sau đó ông ta nhỏ giọng nói: “Đồ ngốc! Không phải là vẫn chưa biết được địa vị của Trương Trần trong giới đông y hiện giờ chứ?”
“Thôi vậy, tôi muốn xem ông có thể tìm được không?”
Đúng là ông trời không phụ người có tâm, cuối cùng thì Lý Kim Nguyên cũng nhận được tin trong một nhà thuốc ở Nam Thành có một bác sĩ đông y già, nghe nói tay nghề vô cùng lợi hại.
Ông ta cười khinh bỉ Triệu Chí Hào một cái, sau đó nhanh chóng đưa người qua đó.
Trong nhà thuốc đó, ông bác sĩ già sáng sớm đã bị người ta đập cửa đến nỗi tỉnh giấc.

Lý Kim Nguyên không nói nhiều mà bảo người khiêng hòm vào, bên trong đều là tiền giấy mới tinh.
“Thưa ông, mong ông hãy cứu con trai tôi, làm phiền ông”, Lý Kim Nguyên khom người nói: “Đây đều là tiền chữa bệnh của ông đấy ạ”.
Ông bác sĩ già này đã bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy đâu, hiện giờ mắt ông hoa lên chút, vội gật đầu luôn.
Lúc Lý Thiên Hoa được khiêng vào, bác sĩ già dùng kính viễn thị cũ kỹ chẩn đoán một lát, cười nói: “Cũng hơi phiền phức đó, nhưng cũng may là trước đây tôi từng nhìn thấy một phương thuốc cổ truyền rồi nên có thể thử”.
Nghe nói thế, Lý Kim Nguyên mừng rỡ.

Ông ta nhớ lại lời của Trương Trần nói mà cười khinh khỉnh một cái.

Đợi sau khi con trai của mình khỏi bệnh thì Trương Trần sẽ phải đón lấy đòn báo thù của ông ta.

Kể cả hiện giờ anh ta có đeo cái mác bác sĩ Đông y đi chăng nữa.
Trong lúc bác sĩ già sắp châm kim xuống thì một giọng nói vang lên: “Hắn ta có thù với thần y Trương đấy, ông… Thật sự muốn giúp hắn sao?”, Triệu Chí Hào bước vào khẽ nói.

Mà sau khi nói xong câu này, Triệu Chí Hào cũng chuồn luôn.

Ông ta cũng sợ Lý Kim Nguyên phẫn nộ bất chấp hậu quả mà đánh ông ta một trận mất.
Còn bác sĩ già lúc này cũng dừng tay và không châm kim bạc xuống.
“Thưa ông! Thật ngại quá, số tiền này chỉ e là tôi không có phúc tiêu rồi”, bác sĩ già thở dài nói..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện