Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

53: Quỷ Thủ Đến Nhà


trước sau


“Trương Trần! Sao Lý Kim Nguyên lại đến đây xin lỗi anh vậy?”, sau khi Trương Quốc Hồng rời đi thì Phương Thủy Y nghiêm túc nhìn vào Trương Trần hỏi.
Có lẽ Trương Quốc Hồng nghĩ là vì Phương Thủy Y, hơn nữa bà ta cũng không hiểu tối qua đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng Phương Thủy Y thì biết rất rõ, cô không có thể diện lớn đến vậy.

Kể cả có thì chuyện tối nay cũng không phát triển đến mức này.
Trương Trần cười hì hì, nói với giọng thu hút: “Lý Kim Nguyên là thương nhân thành đạt, ông ta biết là anh có ơn với nhà họ Tôn và nhà họ Tề, vậy thì em nói xem ông ta có nhất thiết vì chuyện nhỏ nhặt tối qua mà chọc giận hai nhà Tôn và Tề không?”
Phương Thủy Y nghiêm túc ngẫm nghĩ chút.

Thương nhân đều là những người hám lợi, tối qua cô không biết rõ sự việc còn tiếp tục không, chỉ nghĩ rằng cô và Trương Trần rời đi là sự việc kết thúc rồi.

Hơn nữa, chắc là hai bên cũng không có mâu thuẫn xô xát về thân thể nên lúc này cũng thấy thoải mái hơn chút.
“Ha ha! Anh nói rồi mà, anh có thể đầu tư giúp em.

Có cần anh đánh tiếng với bên nhà họ Tôn không?”, Trương Trần liền chuyển chủ đề luôn.
Phương Thủy Y có chút rung động nhưng vẫn lắc đầu, nói: “Trương Trần! Những chuyện nhỏ như này, sau này anh cố gắng đừng đi làm phiền nhà họ Tôn và nhà họ Tề nữa.

Tục ngữ có câu ‘Thép tốt phải dùng làm lưỡi dao’, chút ân tình đó anh xem sau này có dùng vào việc cấp bách nào được không.

Hiện giờ tôi tự mình đi tìm xem sao”.
Phương Thủy Y cũng có chút vui mừng, bởi vì ít nhất thì Trương Trần cũng học được cách giúp cô rồi.
“Anh nhìn xem quán thuốc của Viên Viên tìm được chỗ chưa? Còn nữa, mấy ngày tới đừng khám bệnh cho mọi người nữa, anh biết được mấy phương thuốc cổ truyền có lúc thì chữa được bệnh nhưng có lúc lại bất lực đấy, đừng để xảy ra chuyện gì.

Lớp đào tạo chính quy kia tôi cũng nghe ngóng rồi, qua một thời gian nữa mới có thông tin”.
Phương Thủy Y dặn dò vài câu, Trương Trần gật đầu liên tục, lúc này Phương Thủy Y mới yên tâm xách túi rời đi.
Nhìn bóng dáng yếu ớt của Phương Thủy Y, trong lòng Trương Trần chỉ cảm thấy chua xót và thương cảm.
Đúng thế! Gánh nặng trên vai cô ấy quá nhiều, nếu so sánh, mặc dù anh phải gánh vác nhiều hơn nhưng lúc đó anh phải làm thế, còn Phương Thủy Y lại là vì anh nên mới phải vất vả như vậye.
Nhưng Trương Trần chỉ có thể nhìn vậy, có lúc anh không thể ra tay giúp được.


Anh cũng muốn cao giọng tuyên bố mình chính là thần y đánh bại được Hàn y, anh cũng muốn lấy thẻ vàng ra để đầu tư cho Phương Thủy Y, kể cả là đầu tư lỗ cũng được.

Nhưng… Nhưng bên trên vẫn còn nhà họ Trương coi chừng nên anh không thể xốc nổi được, một chút bất cẩn là có thể mất hết.
Ngẫm nghĩ một lát, Trương Trần nhấc máy gọi cho Triệu Chí Hào.

Triệu Chí Hào làm việc cũng được, chứ nhà họ Tô và nhà họ Tề thì Trương Trần không muốn hi vọng gì quá nhiều.
“Lấy danh nghĩa của ông hoặc danh nghĩa của người khác đầu tư cho vợ tôi một chút, ông xem cô ấy thích gì nhưng đừng để cô ấy nhìn ra”.
Triệu Chí Hào trong điện thoại khẽ trầm ngâm chút, ông ta không hiểu tại sao Trương Trần lại làm như vậy.

Phải biết rằng, Trương Trần đã không còn là tên vô dụng ngày trước nữa rồi, anh có thể hô mưa gọi gió, thay đổi thế thời rồi.
“Vâng, tôi hiểu rồi”, trầm ngâm một lát, trong điện thoại truyền lại giọng nói của Triệu Chí Hào.
Trương Trần gật đầu, do dự một lát rồi lại nói tiếp: “Hiện giờ ông có thể rót vào bao nhiêu vốn?”
“Nếu như không phải tình huống cấp bách thì chỉ có thể lấy ra ba trăm triệu tệ”.
“Tốt! Thế là đủ rồi”, Trương Trần nói tiếp: “Tôi gửi cho ông mấy phương thuốc, ông tìm người nghiên cứu rồi sản xuất thành lô hàng”.
Chuyện đến bước này, anh cũng bắt đầu bố trí từng chút một, để tránh đến lúc nhà họ Trương ép anh đến đường cùng thì anh vẫn sẽ như con kiến mà thôi.

Và bước đi đầu tiên của anh sẽ là dùng đến Triệu Chí Hào.
Anh đã từng điều tra về Triệu Chí Hào, người này làm việc rất chắc chắn, nếu không thì ông ta cũng không thể có chỗ đứng trong giới thượng lưu của Hoài Bắc, hơn nữa người này cũng biết cách đối nhân xử thế, linh hoạt khéo léo.

Nói chung là có thể dùng được.
Trương Trần dặn dò vài câu rồi lại nói đại khái về hướng đi của mình, những chi tiết còn lại thì do Triệu Chí Hào toàn quyền quyết định.
Trong biệt thự của nhà họ Triệu, Triệu Chí Hào sau khi đặt điện thoại xuống thì tinh thần cũng kích động khác thường.

Lúc này, ông ta hiểu được, những gì ông ta bỏ ra cũng được đền đáp rồi.

Còn về phương thuốc mà Trương Trần nói thì ông ta cũng không có nghi ngờ gì nhiều.
Người có thể dễ dàng đánh bại Quỷ Thủ, vậy thì nghĩ ra được mấy phương thuốc chẳng phải cũng vô cùng dễ dàng sao? Hơn nữa, còn là thuốc chữa trị về bệnh tim nữa.
Khác với những nghiên cứu phát triển từ ban đầu, đó là một cách đốt tiền.


Kể cả nhà họ Triệu không ‘đốt’ được số tiền đó nhưng sau khi có phương thuốc này rồi, chỉ cần kết hợp theo tỉ lệ bên trên là được.

Có thể nói, đây đã được coi như bán thành phẩm rồi.
“Nếu như thuận lợi thì nhiều nhất là hai năm, cả Hoài Bắc sẽ thuộc về nhà họ Triệu rồi… À không, phải là của Trương Trần rồi mới đến lượt nhà họ Triệu…”.

Xe lao nhanh về phía trước, phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe như bị đảo ngược, Kim Lăng Quốc ngồi ở ghế phía sau kích động không ngừng.

Lão ta đã xin cấp thân phận của người Hàn Bổng rồi, chỉ cần Trương Trần gật đầu thì anh chính là người Hàn Bổng như họ rồi.
Đến lúc đó Long Quốc… Ha ha, chỉ cần đón nhận những lời chế giễu của quốc tế là được.
“Nhanh tăng tốc, lát nữa sau khi đến thì các người đợi trên xe, còn tôi sẽ đi vào.

Tôi muốn xem đứng trước món hời như này, thần y Trương sẽ có biểu cảm như nào”.
“Vâng ạ”, tài xế liền giẫm lên chân ga phía trước một cái.
Nhưng lão ta không biết lúc này trên tầng cao nhất của tòa nhà phía xa đang có ba người đàn ông tay cầm kính viễn vọng quan sát.
“Báo cáo, báo cáo! Kim Lăng Quốc đã xuất phát, rất nhanh sẽ đến nhà thần y Trương”.
“Hiểu rồi, hiểu rồi”, ba người đàn ông đều gật đầu, một người trong đó chính là Tiêu Lượng.
“Tiêu Lượng à! Bên trên gửi tin đến, Long Quốc cũng có sự kiêu ngạo của Long Quốc.

Nếu như Trương Trần có ý muốn nhập vào Hàn Bổng thì chúng ta không ngăn cản.

Nhưng vẫn bày tỏ xin lỗi với chuyện xảy ra trước đó ở bệnh viện thành phố.

Nếu như Trương Trần tha thứ cho cậu thì lát nữa bất luận anh ta lựa chọn thế nào thì bên trên cũng

không hỏi gì, ngược lại cậu vẫn phải gánh những trách nhiệm tương ứng”.
“….

Tôi hiểu ạ”, Tiêu Lượng cúi đầu nói.
“Đây là chứng nhận hội trưởng của Hiệp hội y học Giang Lăng.


Nếu như Trương Trần không nhập vào Hàn Bổng thì đây cũng là sự bù đắp của Long Quốc với anh ta”, người có khuôn mặt ngụy trang quân đội tiếp tục nói.
Tiêu Lượng sau đó chỉ biết gật đầu, lúc này tâm trạng của anh ta nặng nề vô cùng.

Giờ đây không chỉ đơn giản là lo lắng sau sự việc này mình sẽ bị phạt thế nào, anh ta còn lo lắng Trương Trần thật sự sẽ chấp nhận lời mời gọi của Hàn Bổng, lúc đó Long Quốc sẽ mất đi một anh tài thật sự.

Trong biệt thự, Trương Trần nhàn rỗi không có việc gì làm nên tiếp tục nghiên cứu y thuật.

Đúng với câu ‘học như bơi thuyền ngược nước, không tiến sẽ phải lùi’.

Chỉ cần anh có thời gian, một mặt sẽ rèn luyện thân thể, mặt khác sẽ là y thuật, anh tuyệt đối sẽ không từ bỏ.
Nhìn những côn trùng nhỏ đang bay trước mặt, Trương Trần cười hì hì một cái.

Sau đó anh bắn cây kim vàng ra cắm chặt chúng lên vách tường.
“Ting, ting…”, lúc này bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa.

Trương Trần thu lại kim vàng và một số sách liên quan đến y thuật, lúc này mới bước ra mở cửa.
“Kim Lăng Quốc? Có việc gì sao?”, vừa mở cửa Trương Trần đã có chút kinh ngạc.
“Ha ha! Thần y Trương, mấy ngày nay đã có phê chuẩn của nước Hàn Bổng chúng tôi rồi”.
Kim Lăng Quốc cười ha hả, lấy ra văn kiện dày, khi lật đến trang cuối cùng thì nói: “Chỉ cần anh ký tên vào đây thì sẽ là người của Hàn Bổng chúng tôi.

Long Quốc không tôn trọng anh, nhưng đất nước chúng tôi không bao giờ đối xử với anh như vậy, thậm chí sau khi anh đi, vị trí của tôi sẽ nhượng lại cho anh.

Anh sẽ có được danh tiếng, địa vị, tài sản và cả sự tôn trọng nữa”.
Kim Lăng Quốc từ trong túi lấy ra cây bút rồi đưa cho Trương Trần.

Dường như lão ta cũng dự đoán được những lời nói kích động và tâm trạng muốn cảm ơn của Trương Trần rồi.

Vinh dự này không có ai muốn từ chối cả, lão ta khẳng định là như vậy.
Nhưng rất nhanh, nụ cười của lão ta dần cứng lại.
“Xin lỗi, tôi không thể ký được, cảm ơn ông đã tốn sức”, Trương Trần thản nhiên nói một câu.
“Tại sao?”, Kim Lăng Quốc hỏi với vẻ khó tin.

Phải biết rằng những người của Hàn Bổng không có ai trẻ như này mà đã có được vinh dự lớn thế, vậy mà Trương Trần lại kiên quyết từ chối?
“Ông thật sự muốn biết sao?”, Trương Trần hỏi với vẻ cười như không cười.

Kim Lăng Quốc do dự một lát rồi gật đầu.

Lão ta cảm thấy những lời tiếp theo của Trương Trần sẽ khiến lão tức giận nhưng lão vẫn muốn nghe.
“Sau khi tôi ký tên thì chỉ e Long Quốc sẽ gặp phải những lời đồn thất thiệt, ví dụ như đây là do tôi không hài lòng với Long Quốc.

Nhưng Long Quốc vẫn đang phát triển, vẫn lớn mạnh, chuyện phản quốc như này tôi sẽ không làm đâu”.
“Còn nữa, nói một câu thật lòng thì đông y mà các người ăn cắp bản quyền căn bản không hợp mắt tôi, thậm chí tôi cũng không thích người Hàn Bổng, hiểu chưa?”
Kim Lăng Quốc tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, sắc mặt tái nhợt.

Nếu như không phải là lão ta lớn tuổi rồi thì chỉ e thật sự sẽ lôi Trương Trần ra đánh cho một trận rồi.
Sỉ nhục quốc gia trước mặt lão ta, lời nói ngang ngược coi thường Hàn Bổng của họ, còn dám nói đông y là bọn họ ăn cắp bản quyền, đúng là nực cười.
Có ai mà không biết trà đạo, y thuật, chế tạo gốm sứ và một số di sản văn hóa phi vật thể đều xuất phát từ Hàn Bổng của họ, họ sẽ đăng ký bản quyền và gắn thương hiệu vào.
“Mặc dù tôi có danh xưng Quỷ Thủ nhưng tôi không phải là người mạnh nhất trong Hàn y, lời nói này của anh cũng quá rồi.

Nếu anh đã nói thế thì chuyện này cũng coi như xong, nhưng tôi tin rằng anh sẽ hối hận”.
“Ha ha, các người đi cẩn thận, tôi không tiễn”, Trương Trần thản nhiên nhún nhún vai.

Thật ra anh vẫn còn một câu chưa nói, đó là anh cũng không phải là người mạnh nhất của Long Quốc.
Lúc đóng cửa lại, Trương Trần vẫn chưa ngồi nóng mông thì tiếng gõ cửa lại vang lên.

Sau khi nhìn thấy người đứng ở cửa thì hai mắt Trương Trần nheo lại, hỏi có chút không vui: “Các người theo dõi tôi sao?”
Tiêu Lượng cười khổ lắc đầu, cung kính nói: “Cậu Trương! Tôi một lần nữa cảm thấy xin lỗi về chuyện hôm trước, quyết định của cậu thật sự vô cùng quan trọng, chúng tôi không thể không nắm rõ được”.
“Bây giờ thì yên tâm rồi chứ?”
“…..

Cậu Trương! Tiêu Lượng tôi đúng là có mắt như mù, là tôi không đúng.

Sau này bất cứ chuyện gì tôi có thể giúp thì cậu cứ lên tiếng, tôi sẽ từ từ bù đắp lại.

Còn Long Quốc bù đắp cho cậu, tất cả đều ở đây”, Tiêu Lượng lấy văn bản từ trong túi tài liệu đưa cho Trương Trần, sau đó nói vài câu rồi rời đi.
Quay về biệt thự, Trương Trần nhìn chứng nhận đó mà có chút đờ đẫn.

Đây là điều anh không thể ngờ đến được, giờ đây, anh lại có thêm một lợi thế nữa rồi..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện