Edit: Hừa; Beta: Pate.
Trịnh Dụ Chương đang ở dưới bếp làm thịt con cá.
Hắn cởi cái áo khoác không một nếp nhăn của mình ra, xắn tay áo len đến giữa cánh tay, đeo tạp dề rồi xách con dao đi tới, lấy phần mòn của dao đập vào đầu con cá đang giãy giụa.
Trong bếp vô cùng đông đúc, người lớn làm cơm trẻ nhỏ ăn vụng, người qua người lại, An Minh Tri chỉ có thể đứng ở ngoài cửa, bên trong chật ních không có chỗ đứng.
Trịnh Trinh Trinh cũng góp phần làm rối căn bếp, lén lút bóc vỏ tôm ăn cùng với mấy loại hạt mứt, còn không quên đút mấy miếng vào miệng Trịnh Dư Dương, sau đó không ngờ bị Trịnh Dụ Chương phát hiện, hắn trừng mắt nhìn một cái, cô nàng lập tức ôm em trai nhỏ chạy trốn.
“Mới chớp mắt mà Trinh Trinh đã lớn rồi.” Người đang nói chính là dì của Trịnh Dụ Chương, Trịnh Vân Thư, “Nhớ khi bé, con bé cũng nghịch ngợm như vậy, có Tết năm nào con bé đem một đống cành cây linh tinh chất chồng trong sân rồi đốt, suýt nữa là mọi người gặp xui xẻo rồi!”
Trịnh Dụ Chương đi cạo vảy cá, thân cá trơn tuột, không dễ xử lý.
Nghe thấy lời này liền nói lại: “Đó không phải là do thói quen của chú nó hả, lúc đó con bé đâu có biết dùng bật lửa?”
Hắn ngồi chồm hổm xử lý phần vây cá, ngẩng đầu thì thấy An Minh Tri.
“Đến đúng lúc lắm, em đi đến cái ngăn kéo bên cạnh tivi, lấy cho tôi cái bao tay đi.”
Hai giây sau An Minh Tri mới phản ứng được hắn đang nói chuyện với mình, lúc nãy cậu hoàn toàn chìm đắm trong thao tác mổ cá của Trịnh Dụ Chương, từ trước tới giờ cậu không biết hắn còn có thể làm mấy việc này, giống như trước kia cậu cũng không biết hắn có thể trồng hoa và xây chuồng chó, mọi việc đều làm rất tốt.
Mấy chuyện đó đối với An Minh Tri là rất khó.
Cũng không thể trách cậu, từ nhỏ gia cảnh nhà cậu tốt, dù là sau đó cha mẹ có ly hôn nhưng bà vẫn nhận được đầy đủ tiền trợ cấp mà nuôi nấng cậu.
Sau khi mẹ cậu tái giá, cậu bị đưa đến ở nhà cô mình, tuy là điều kiện vật chất không tốt lắm, nhưng cô đối xử với cậu rất tốt, chưa bao giờ cậu phải chịu uất ức gì.
Cậu giống như một nụ hoa lớn lên trong lồng kính ở thành phố, đối với thế giới bên ngoài đều tràn ngập tò mò, đó là thế giới mà cậu chưa từng biết đến.
“Vâng.” An Minh Tri đi tìm bao tay cho hắn.
Trong căn nhà bếp kiểu cũ có cái cửa kéo, ngăn lại với các phòng bên ngoài, vừa nãy ai cũng bận rộn với mấy đứa nhóc quậy phá, ngoại trừ Trịnh Dụ Chương thì không một ai chú ý đến cậu đang đứng bên ngoài.
Mẹ Trịnh không vui nói: “Mẹ tưởng con chỉ nói chơi, ai dè lại đem người về cùng ăn Tết thật? Lễ Tết là ngày gì chứ, là ngày gia đình chúng ta đoàn viên, con làm như này là sao!”
Dì Trịnh và mẹ Trịnh đồng lòng, bà luôn mong muốn Trịnh Dụ Chương sẽ sớm ổn định cuộc sống, cho dù là lấy một người không môn đăng hộ đối, chỉ kết hôn sớm thôi.
Năm đó hắn kết hôn lúc hai mươi lăm tuổi, sinh ra Trinh Trinh, người vợ kia còn chẳng tới nhà ăn cơm được mấy lần, lại lập tức ly hôn, quả là một trận dằn vặt nhau.
“Ây dà, đừng trách dì nói mấy câu không êm tai, cho dù cậu ta lớn lên có đẹp thế nào đi nữa, có bản lĩnh gì đi nữa, nhưng vấn đề này không chỉ là một tên trai bao!” Chẳng phải người sạch sẽ gì cho cam.
Dì Trịnh cao giọng, như cố ý muốn nói cho An Minh Tri nghe được, âm thanh nói chuyện không to không nhỏ, mà ở phong khách vừa có thể nghe rõ.
Ở đó có mấy đứa con nít đang chơi đùa, còn có An Minh Tri đang đi tìm bao tay.
Câu này có hơi nặng lời, Trịnh Dụ Chương không lên tiếng, mạnh tay đem vảy cá tróc sạch.
Có lẽ là do nhà bếp đang không ngừng bật lửa nấu thức ăn, máy điều hòa lại đang bật nên trên gáy hắn lấm tấm mồ hôi.
“Tiểu An đã quen con từ lúc em ấy còn chưa được hai mươi tuổi, tới bây giờ cũng ngót nghét 10 năm rồi, con đem em ấy về ăn một bữa cơm thì đã làm sao? Lại nói, em ấy không phải là trai bao, là con làm quen em ấy trước, với cả mọi người không biết rồi, chẳng phải là có rất nhiều ngày em ấy còn đi ngủ sớm hơn con?” Nói đến đây, Trịnh Dụ Chương cười, mắng cậu: “Đồ nhóc con không có lương tâm.”
Dì Trịnh bị nói đến nghẹn họng, đúng là con hồ ly tinh kia đã đầu độc hết cả cha con bọn họ hết rồi.
Mẹ Trịnh còn định nói gì đó, Trịnh Dụ Chương đã giành nói trước: “Em ấy sống cũng không dễ dàng gì, tuổi còn nhỏ mà cha mẹ đã ly hôn rồi, cha mẹ không ở bên cạnh, cũng không có nơi nào về ăn Tết, mẹ rộng lượng chút, coi như là tích công đức đi.”
Bậc cha chú đời trước ai cũng tin luật nhân quả, mẹ Trịnh cũng không nói gì thêm, dì Trịnh còn muốn nói thêm đôi ba câu nữa, dù sao Trịnh Dụ Chương không phải là con của bà, nhưng bà Trịnh không nói hắn nữa nên bà cũng đành thôi.
An Minh Tri cầm bao tay đi tới, hai người thấy nhà bếp quá chật chội rồi nên để mấy việc còn lại giao cho quản gia và đầu bếp xử lý.
An Minh Tri đưa bao tay cho hắn, Trịnh Dụ Chương dùng kéo mổ bụng con cá ra, lấy bao tay cao su đeo lên tay, cúi đầu xử lý nội tạng của cá.
“Tại sao phải mang bao tay?” An Minh Tri ngồi xuống bên cạnh hắn, quan sát cách làm cá.
Trịnh Dụ Chương nói: “Để máu không dính vào tay.
Mấy người đi trước bảo là cuối năm tay mà dính máu thì năm sau sẽ không may mắn.”
Động tác của hắn vô cùng thuần thục, xử lý con cá một cách thành thạo, trôi chảy, An Minh Tri nghi ngờ hắn thường xuyên làm việc này.
Nhưng trước giờ cậu lại chưa từng thấy.
Trịnh Dụ Chương ném nội tạng cá xuống đất, đem con cá bỏ vào bồn rửa