Edit: Hừa; Beta: Pate.
Có đôi lúc Trịnh Dụ Chương cảm thấy tên nhóc An Minh Tri rất biết làm người khác đau lòng.
Lúc ở trên máy bay hắn còn nghĩ rằng đợi cậu tỉnh dậy rồi hắn chắc chắn sẽ mắng cậu một trận nên thân, hắn cho phép cậu ra ngoài đóng phim chứ không phải cho phép cậu bán mạng mình đi như vậy.
Nhưng lúc này An Minh Tri lại khóc, kế hoạch dạy dỗ trong đầu Trịnh Dụ Chương đã bay biến không còn một chữ nào.
Hắn không có số điện thoại của Hạng Tuyết, khi Hạng Tuyết gọi cho hắn là khoảng năm giờ sáng, cú điện thoại kia suýt thì bị nhầm thành cuộc gọi quấy rối mà cúp máy, Trịnh Dụ Chương thuộc tuýp người gắt ngủ rất ghét bị người khác đánh thức dậy.
Nhưng hắn vẫn nhận điện thoại, cô nàng trợ lý ở đầu dây bên kia bị dọa sợ sắp khóc, run lẩy bẩy nói An Minh Tri đóng phim xong bị té bất tỉnh ở trường quay.
Sau đó Trịnh Dụ Chương lập tức cúp điện thoại mặc quần áo chạy đến sân bay, vội đến mức chẳng nhớ mình đã xỏ tất vào chưa.
Còn thêm thằng nhãi Trịnh Dư Dương dậy rất sớm, thấy Trịnh Dụ Chương chạy ra ngoài thì quấn lấy không cho đi, Trịnh Dụ Chương sốt hết cả ruột đành lôi cổ thằng nhỏ theo luôn.
Mới sáng sớm trên đường không một bóng người, dù đi đường ở trong nội thành nhưng hắn phóng đến một trăm cây số trên giờ, thiết bị định vị trong xe không ngừng phát ra âm thanh cảnh báo hắn chạy quá tốc độ, mãi cho đến khi tới sân bay.
Sau ba tiếng đồng hồ, hắn có mặt ở đây.
An Minh Tri chỉ mới ngủ được bốn, năm tiếng, bây giờ đã hơn mười giờ sáng, cậu quá mệt mỏi ngay cả trong giấc mơ dây thần kinh cũng không được thả lỏng.
Đám khốn nạn Nghê Hồng Diệu dám bóc lột người của hắn đến như vậy sao, Trịnh Dụ Chương còn muốn đi tìm y tính sổ nhiều thứ lắm.
Nhóc con Trịnh Dư Dương bị tên hôn phụ* vứt bỏ sang một bên, nó nhìn thấy An Minh Tri khóc dù không biết lý do tại sao nhưng trong lòng nó cũng buồn bã theo.
Cái đầu nhỏ rủ xuống, lát sau đôi mắt rưng rưng muốn khóc.
*Hôn phụ: nôm na là người cha tồi.
“Em xem, em làm Dương Dương khóc theo rồi kìa.” Trịnh Dụ Chương sợ nhất là con trai nhỏ khóc, “Được rồi, nín khóc nhanh nào.”
Bây giờ An Minh Tri xác nhận được đây không phải mơ, là hiện thực, chắc là Hạng Tuyết đã gọi thông báo cho Trịnh Dụ Chương đến đây.
Mấy năm qua An Minh Tri ở bên ngoài đóng phim chưa từng xảy ra sự cố gì cho nên Trịnh Dụ Chương không quá lo lắng, nhưng trải qua vụ việc lần này, bây giờ hắn nghĩ lại vẫn còn thấy sợ hãi.
Nghề diễn viên vốn là công việc làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật ngày đêm đảo ngược, thêm vào những lúc quay chụp cường độ cao như thế này, mệt đến bất tỉnh là hậu quả nhẹ nhất rồi.
An Minh Tri ôm lấy Trịnh Dư Dương, có cảm giác vui mừng của trải qua tai nạn rồi sống lại vậy.
“Ca ca…” Trịnh Dư Dương cũng ôm lấy cậu, trong lòng thằng bé vẫn còn khó chịu vì không biết tại sao ca ca nó lại khóc.
Cậu nhóc cũng thường khóc vì khổ sở, ví dụ như bị cha hung dữ nè, không được uống sữa nè, tìm mãi không thấy ca ca nè, nằm mơ thấy quái thú nè, tất cả đều là chuyện khó vượt qua, ca ca nó khóc vậy chắc chắn cũng vì gặp chuyện khó rồi.
“Ca ca đừng sợ, Dương Dương sẽ bảo vệ anh.” Thực ra nhóc con sợ lắm nhưng mà nó không muốn ca ca buồn bã hơn.
Cậu nhóc gần được bốn tuổi rồi, có thể bảo vệ tốt ca ca.
An Minh Tri hôn lên trán nó một cái, cuối cùng cũng nở nụ cười.
Ít nhất thì ở giây phút này Trịnh Dư Dương không phải đứa nhỏ ở trong lòng người phụ nữ kia, muốn có mẹ và ghét bỏ cậu.
Những đứa trẻ chưa được năm tuổi sẽ không ghi nhớ được nhiều thứ, những kí ức trước đó sẽ bị lãng quên dần khi chúng lớn lên, An Minh Tri không biết sau này Trịnh Dư Dương trưởng thành có nhớ được cậu là ai hay không, hoặc có lẽ thằng bé chỉ nhớ mang máng có một người như cậu, ở cùng nhà với nó hồi nhỏ, lúc lớn lên thì không thấy đâu nữa.
Nhưng chuyện đó không quan trọng, bởi vì sẽ có một người xứng đáng hơn xuất hiện, thay thế An Minh Tri.
Nhưng ít nhất ở hiện tại, bọn họ cảm thấy đối phương là quan trọng, như vậy là đủ rồi.
“Gầy rồi.” Trịnh Dụ Chương sờ khuôn mặt gầy đến hõm lại của cậu, nói: “Đoàn phim không cho em ăn cơm à?”
Làm gì có chuyện đó, đồ ăn ở đoàn phim rất tốt, không thể trách đoàn phim được chỉ trách cậu kén chọn mà thôi, bình thường khẩu vị không tốt lắm, cơm hộp của đoàn phim lại hơi nhiều dầu mỡ mà cậu chỉ có thể ăn được đồ thanh đạm, trước mặt mọi người không tiện nhờ Hạng Tuyết đi mua đồ ăn khác cho cậu nên cố ăn qua loa vài miếng.
Đến cuối ngày khi kết thúc công việc rồi cậu mới để Hạng Tuyết đi mua bữa khuya cho mình, đối với diễn viên việc giữ vóc dáng là điều cực kỳ quan trọng nữa.
Cậu ăn vụng nhiều như thế mà vẫn bị Trịnh Dụ Chương nhìn ra mình gầy đi.
“Không phải không có đồ ăn đâu, đạo diễn còn thường xuyên mời cơm tụi em nữa.” An Minh Tri nói.
Nhắc đến Nghê Hồng Diệu, Trịnh Dụ Chương lại bực bội: “Em còn dám nhắc đến hắn hả, tên khốn Nghê Hồng Diệu đó, hắn còn muốn giành giải thưởng? Tôi thấy là hắn muốn lấy mạng em đổi giải thưởng thì có.”
An Minh Tri thay đạo diễn giải thích: “Không nghiêm trọng như ngài nói đâu, là tại em tự mình cậy mạnh thôi.”
“Nếu hắn để em nghỉ ngơi một chút thì làm sao xảy ra chuyện này được?” Trịnh Dụ Chương nói, “Rõ ràng hắn muốn lấy mạng em đổi lấy hư vinh phù phiếm mà.”
“Có giải thưởng thì đâu chỉ một mình đạo diễn Nghê hưởng đâu…” An Minh Tri nói.
Thực ra Trịnh Dụ Chương đã nghe qua những hạng mục mà tổ phim chuyển thể đề cử lên rồi, một giải Nam chính xuất sắc nhất và ba giải cho phần hậu kỳ cắt nối biên tập, không đề cử giải Đạo diễn xuất sắc nhất nên đạo diễn Nghê làm vậy không phải vì bản thân y.
“Sắp làm mất mạng người đến nơi rồi, hắn còn muốn giải thưởng cái gì?” Trịnh Dụ Chương không phục.
An Minh Tri nhỏ giọng, phản bác hắn: “Nhưng chuyện bỏ công sức để đổi lấy là tất cả mọi người cùng chung sức mà.”
Trịnh Dụ Chương tức giận liếc cậu một cái, đó là những người khác, những người khác ra sao hắn chẳng quan tâm còn An Minh Tri thì đừng hòng hắn như thế.
Cậu muốn gì Trịnh Dụ Chương đều cho cậu hết, muốn mạng hắn cũng không thành vấn đề cho nên hắn mới không làm mọi cách cản trở sự nghiệp của An Minh Tri, cậu muốn đóng phim đóng kịch gì hắn đều chiều tất, chẳng phải cậu rất yêu thích diễn xuất sao.
Trịnh Dụ Chương vẫn còn nhớ vào buổi chiều hôm ấy, thân thể nhỏ nhắn An Minh Tri mặc sườn xám mang đôi giày cao gót, ở trong căn phòng tràn ngập nắng chiều đi tới đi lui vụng về luyện tập.
Vô tình Trịnh Dụ Chương tan làm về sớm làm cậu hoảng sợ, vội vàng muốn trốn đến mức suýt nữa té ngã trên giày cao gót, lại dùng đôi mắt như hươu con hồn nhiên nhìn kẻ đột nhập.
An Minh Tri quá đẹp, đẹp đến mức vượt qua cả ranh giới của giới tính, Trịnh Dụ Chương biết mình dùng những từ ngữ này để hình dung cậu thì quá tầm thường nhưng hắn chẳng thể kiếm tìm được thứ ngôn ngữ nào có thể miêu tả kỹ càng hơn nữa.
Ánh mắt mê man hồn nhiên của hươu con làm hắn động lòng.
Trái tim của hắn giống như bị cánh thiên nga lướt qua, mềm mại ngứa ngáy.
Hắn trân trọng nâng niu An Minh Tri hết mức có thể, nhưng tất cả phải kèm theo một điều kiện tiên quyết, chỉ cần An Minh Tri muốn coi thường mạng sống của mình thì nhất định không được.
Trịnh Dụ Chương có thể dung túng cậu, cưng chiều cậu nhưng ở trên đường ranh giới cuối cùng của hắn, hắn vẫn kiên định, tuyệt đối không nhường dù chỉ một bước.
Điều đó trong lòng An Minh Tri cũng biết rõ nên cậu biết khi nào mình sẽ chạm đến đường ranh giới, đúng thời điểm mà nhượng bộ, “Ngày đừng tức giận, em biết sai rồi sau này sẽ không cậy mạnh như thế nữa.”
Cậu không biết vừa rồi Trịnh Dụ Chương đã sợ hãi bao nhiêu, chỉ cần hắn hồi tưởng lại thôi mà đã toát mồ hôi lạnh toàn thân.
Chuyện liên quan