Edit: Hừa; Beta: Pate.
Ngày nghỉ của đoàn phim bị kéo dài thành ba ngày.
Trải qua sự cố lần này, Nghê Hồng Diệu sợ hãi không dám gấp rút đuổi theo tiến độ như cũ nữa.
Tầm buổi chiều hôm ấy An Minh Tri xuất viện, cậu chỉ bị kiệt sức chứ không bị bệnh nên ở lại cũng chỉ tốn giường của bệnh viện mà thôi.
Cậu biết Trịnh Dụ Chương còn nhiều công việc bộn bề khác, đoán chừng buổi chiều hắn sẽ bay về lại, kết quả là Trịnh Dụ Chương đặt cả phòng kế bên khách sạn của đoàn phim luôn rồi.
“Hôm nay ngài không về sao?”
“Không về.”
“Vậy khi nào thì về ạ?”
Trịnh Dụ Chương dừng bước chân: “Không kịp đợi đã muốn đuổi tôi đi à?”
An Minh Tri không có ý đó, cậu chỉ muốn hỏi một chút, giờ được nghỉ ba ngày nếu Trịnh Dụ Chương không ở đây thì cậu chắc chắn vẫn nằm trong khách sạn nghỉ ngơi thôi, mà bây giờ có thêm Trịnh Dụ Chương với Dương Dương nên cậu phải suy nghĩ sắp xếp lại thời gian trong ba ngày này lại đã.
Trịnh Dụ Chương không nói rõ thời điểm cụ thể: “Để tính sau đi.”
An Minh Tri không hiểu tại sao hắn lại đặt cả một căn hộ dành cho gia đình như này, bọn họ chỉ có ba người thôi, nằm trên một cái giường lớn cũng đủ để ngủ rồi.
Sáng nay Dương Dương dậy rất sớm, còn được nhìn thấy ca ca nên hưng phấn đến tận buổi trưa, lúc ngồi ăn cơm đã bắt đầu gà gật chưa đến khách sạn mà đã nằm nhoài trên bả vai Trịnh Dụ Chương ngủ ngon lành.
Sau khi làm xong thủ tục nhận phòng, Trịnh Dụ Chương bế thằng bé đặt lên giường, An Minh Tri vẫn còn đang mệt cũng nằm xuống bên cạnh Trịnh Dư Dương, sáng nay cậu chỉ ngủ được mấy tiếng lại không được nghỉ ngơi thoải mái, bây giờ mệt đến nhừ cả người.
Lịch trình làm việc của An Minh Tri không quá dày đặc, quay xong một bộ phim lại có thời gian nghỉ dưỡng đến mấy tháng.
Đây cũng chính là lý do vì sao mà những người debut cùng thời điểm với cậu đều đã nổi tiếng mà cậu thì vẫn bình bình, không nổi không chìm như vậy.
Làm gì có diễn viên nào như cậu đâu chứ, vừa tham ngủ vừa không chịu được cực khổ, không theo đuổi hoài bão lớn lao, ngoại trừ đóng phim thì mấy hoạt động khác chẳng tham gia cái nào.
Cho nên xét về nghĩa đen, An Minh Tri thực sự là một diễn viên truyền thống chứ không phải là một nghệ sĩ đa tài tham gia nhiều hoạt động khác.
Trịnh Dụ Chương nhìn thấy đứa lớn đứa nhỏ nằm trên giường ngủ đến chổng vó lên trời, không nhịn được ngáp một cái, lúc tinh thần căng thẳng cực độ thì không thấy gì, vừa thả lỏng mệt mỏi đã ùn ùn kéo tới, từ sáng dây thần kinh của hắn luôn bị kéo căng cuối cùng bây giờ cũng được thư giãn.
Người vẫn bình an thì tốt rồi.
Vì vậy Trịnh Dụ Chương đem chăn ra đắp kín cho hai người rồi nằm xuống ở bên kia giường, hiếm khi ba người họ nằm ngủ trên cùng một giường.
Lúc tỉnh lại đã là ba giờ chiều, An Minh Tri không ngờ mình lại ngủ lâu đến vậy.
Lúc cậu trở mình tỉnh dậy thì Trịnh Dư Dương lật qua lật lại người, đổi tư thế rồi ngủ say sưa.
An Minh Tri sợ mình đánh thức thằng bé, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán nhỏ một cái, cả người nó thơm nồng mùi sữa, nằm ngủ chẹp chẹp miệng không biết mơ thấy ăn đồ ăn ngon gì.
Trịnh Dụ Chương đã dậy từ lâu rồi, hắn làm việc và nghỉ ngơi luôn theo quy luật nghiêm chỉnh qua nhiều năm đã trở thành một thói quen, buổi trưa ngủ khoảng nửa tiếng là dậy nhưng hắn cũng không rời giường, nằm nhìn ngắm đứa lớn đứa nhỏ nhà hắn.
Thời gian nhàn rỗi để lãng phí của Trịnh Dụ Chương rất ít, thường xuyên bận rộn, ban ngày phải đi làm mà An Minh Tri không ở đây thì hắn sẽ giao Trịnh Dư Dương cho vú nuôi hoặc là đưa đến nhà cha Trịnh mẹ Trịnh.
Lúc An Minh Tri ở nhà thì tốt hơn, thằng nhóc con sẽ không cô đơn mà Trịnh Trinh Trinh cũng vậy, dù hắn mới là người làm cha nhưng thời gian để bầu bạn với cô bé quá ít.
Bây giờ suy nghĩ lại một chút, mấy công việc hay danh lợi cùng địa vị thì có gì tốt chứ, không quan trọng bằng vợ con hắn.
“Thằng bé nhỏ quá.” An Minh Tri sờ bàn tay nhỏ xíu của Trịnh Dư Dương.
Gần bốn tuổi mà cao chưa tới một mét, Trịnh Dư Dương phát triển chậm, bây giờ mới hơn chín mươi centimet thôi.
“Trẻ con ba tuổi thì lớn được bao nhiêu chứ.” Ánh nắng mặt trời sau trưa ôn hòa dịu dàng, Trịnh Dụ Chương nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn: “Mới sinh ra còn nhỏ hơn như này nhiều, lúc đó chỉ là cái bánh bao tròn nhăn nhúm, mấy người lớn chẳng ai dám ẵm nó.”
Ánh mắt An Minh Tri trở nên ảm đạm, khi Trịnh Dư Dương được ba tháng tuổi rồi mới được ôm trở về, những chuyện về thằng bé trước đó An Minh Tri hoàn toàn không biết, Trịnh Dụ Chương cũng ít khi nhắc đến.
Hiện tại lơ đãng nhắc về một đoạn quá khứ, vẫn làm cậu khổ sở không thôi.
Từ khi Trịnh Dư Dương chỉ là một hạt đậu nhỏ trong bụng đến khi được sinh ra, toàn bộ quá trình Trịnh Dụ Chương đều ở bên chăm sóc người đó.
An Minh Tri vừa ghen tị vừa hận tại sao mình lại ghen tị.
“Vừa mới gặp nó em cũng đâu dám ôm đâu phải không, hình như lúc đó mới được ba tháng?”
An Minh Tri nhỏ giọng “ừm” một tiếng.
Trịnh Dụ Chương sẽ không hiểu, cậu đây không phải không dám ôm mà là không muốn ôm.
Ai lại nguyện ý nhìn người mình yêu sinh con với một người khác chứ, huống chi cậu còn phải tiếp nhận nó.
Nhưng sau đó An Minh Tri đã nghĩ thông suốt, khúc mắc tình cảm của người lớn đâu liên quan đến đứa bé, cậu không muốn Dương Dương trở thành một vật hy sinh bị đẩy ra giữa những đoạn tình cảm đan xen.
Chưa nói đến Trịnh Dư Dương quá ngoan ngoãn quá đáng yêu, cả ngày dính cậu như keo dán, còn cười với cậu, buổi tối đi ngủ cũng muốn cậu ôm, nằm ở trong lòng cậu dụi dụi, cho dù là ai cũng không thể cưỡng lại sự dễ thương của một đứa trẻ.
Ngoại trừ vú nuôi trong nhà thì An Minh Tri là người làm bạn thân nhất của Trịnh Dư Dương, nhiều hơn nữa là Trịnh Dụ Chương và Trịnh Trinh Trinh.
Tuy Trịnh Trinh Trinh không bận rộn công việc giống cha mình nhưng số chương trình cô nàng phải học nhiều đếm không xuể, phải đi học chăm chỉ, phải tập nhảy luyện đàn, còn phải theo đuổi thần tượng nữa chứ.
Nói gì thì nói bản thân cô cũng vẫn là trẻ con, Trịnh Dư Dương khóc lóc quậy phá cô chẳng làm gì được, đành chạy càng xa càng tốt thôi.
Thời điểm đứa bé bập bẹ biết nói, thông thường sẽ nói được từ “mẹ” sớm nhất*.
Nhưng mẹ của Trịnh Dư Dương đáng thương lại không rõ ở đâu, dì giúp việc trong nhà trước hết dạy nó gọi mấy từ “cha” hoặc là “bà”, “anh”, “chị”.
Trịnh Dư Dương thường hay bị mấy xưng hô lạ lẫm này dọa cho khóc oa oa thật to, làm thế nào cũng không học được nên cậu nhóc vẫn vô thức phát ra chữ “mẹ” trước tiên.
*Trong tiếng Trung thì từ “mẹ” là 妈妈 (Māmā) sẽ dễ phát âm hơn từ “ba” là 爸爸 (Bàba), mà bên Việt Nam mình thì “ba” dễ phát âm hơn “mẹ” nên có hơi ngược nhau:3
Cậu nhóc ngồi ở trong xe đẩy em bé chơi đồ chơi, bỗng nhiên phát ra một tiếng “mẹ”, bập bẹ không rõ dọa dì giúp việc sợ đến nhảy dựng lên.
Kêu nó nói lại một tiếng nó cũng chẳng chịu nói nên vú nuôi chỉ coi vừa rồi là vô tình bẹp miệng nghe na ná tiếng “mẹ”, không để ý đến nữa.
Đến buổi tối lúc Trịnh Dư Dương được An Minh Tri dỗ ngủ, lại phát ra âm thanh tương tự.
“A ê nha… mẹ… mẹ?”
An Minh Tri sững sờ.
Đôi mắt đen láy như hạt trân châu đen của Trịnh Dư Dương long lanh nhìn cậu, lông mi cong cong lấp lánh như kim tuyến.
“Nhóc đang gọi anh sao?”
Lúc đó Trịnh Dư Dương vẫn còn quá nhỏ, nghe không hiểu, bàn tay nhỏ vỗ vào cuốn truyện tranh cổ tích bật cười khanh khách, giọng trẻ con vang lanh lảnh như tiếng chuông.
“Anh không phải…” An Minh Tri có hơi hoảng sợ, “Anh không phải mẹ em đâu.”
Trịnh Dư Dương chỉ nghe hiểu được mỗi chữ “mẹ”, bắt chước cách phát âm của người lớn, miệng nhỏ bập bẹ: “A oa mẹ —— mẹ ——”
An Minh Tri vội xua tay: “Không phải, anh không phải.”
Trịnh Dư Dương bé xíu nghiêng đầu nhìn cậu.
“Anh không phải mẹ em đâu, em có thể gọi anh là ca ca, à, gọi chú cũng được nhỉ?” An Minh Tri nỗ lực giảng giải cho nó, dù biết Trịnh Dư Dương nghe không hiểu được, “Ca —— ca ——”
Nhóc con nghiêng đầu nhìn cậu đầy tò mò.
“Ca —— ca ——” An Minh Tri dạy cậu nhóc.
Từ này khó đọc hơn là “mẹ” nhiều, Trịnh Dư Dương gặp khó khăn, miệng nhỏ hiếm khi cong lên, nháy mắt lại bật khóc.
Lần này làm An Minh Tri thực sự luống cuống tay chân, vừa lau nước mắt cho nó vừa vụng về