Edit + Beta: Hừa.
Mùa xuân năm nay ấm áp hơn những năm trước, mùa hè cũng đến sớm hơn, thời tiết tháng Năm làm những dây hoa tường vi và nguyệt quý đua nhau nở rộ trong sân, An Minh Tri đứng trên ghế cắt tỉa cành cây.
Trời nắng đẹp và có gió nhẹ, thực ra những việc này vốn không tới tay An Minh Tri làm, Trịnh Dụ Chương sẽ thuê thợ làm vườn đến hoặc chờ hắn có thời gian rảnh sẽ tự mình tu sửa một phen.
Nhưng sau khi đóng phim xong cậu trở nên rất rảnh rỗi, khiến cả người cậu có hơi mơ màng chậm chạp nên cậu muốn tìm chút việc vặt để làm.
Trịnh Dư Dương rất dính cậu, không muốn An Minh Tri rời khỏi tầm mắt nó dù chỉ một phút, hiện giờ đang nằm trên bãi cỏ chơi máy bay điều khiển từ xa.
An Minh Tri vừa cắt tỉa vừa suy nghĩ quà tặng sinh nhật cho Trịnh Dụ Chương.
Muốn tặng quà cho Trịnh Dụ Chương cũng rất khó, nếu tặng món quà vật chất thì hắn chẳng thiếu thứ gì, còn nếu tặng món quà tinh thần thì lại chẳng đoán được Trịnh Dụ Chương nghĩ gì, thực sự không biết nên bắt đầu từ đâu.
Sinh nhật năm ngoái của Trịnh Dụ Chương, tuy là cậu chạy về trễ nhưng không quên quà tặng, khi đó cậu tặng hắn một chiếc đồng hồ đeo tay mà cậu đã chọn lựa mất nửa tháng.
Trịnh Dụ Chương không nói là hắn có thích hay không, chỉ đặt qua một bên, rồi trong phòng làm việc buổi tối hôm đó, An Minh Tri nhìn thấy Trịnh Dụ Chương tháo xuống chiếc đồng hồ hắn hay đeo, đổi thành đồng hồ cậu mới tặng.
Những món đồ kia Trịnh Dụ Chương không thiếu, làm An Minh Tri gặp khó, cuối cùng nhìn vườn hoa xinh đẹp nở đầy sân, đành cắt một cành đưa cho hắn trước, cái này không tính là quà tặng nhưng trước tiên phải dỗ Trịnh Dụ Chương vui vẻ đã rồi tính chuyện khác.
Tiện thể pha một ly cà phê bưng lên lầu.
Không ngờ Trịnh Dụ Chương lại rất thích cành hoa nguyệt quý bình thường kia, còn để cho dì giúp việc tìm một lọ hoa thích hợp cắm vào, sau đó để lên bàn làm việc của mình.
…
Buổi tối Trịnh Dụ Chương mò lên giường đòi “quà”, lúc này An Minh Tri hơi mệt, đang dùng máy mát xa fan tặng.
“Người hâm mộ tặng đó, thoải mái lắm.” Cậu nói, “Ngài có muốn xài thử không?”
Trịnh Dụ Chương liếc nhìn nó, làm gì có máy xoa bóp tốt hơn chính tay hắn chứ.
Hắn để An Minh Tri nằm sấp xuống.
Cậu cầu xin: “Thắt lưng em đau lắm, đợi mấy ngày nữa rồi làm được không?”
Trịnh Dụ Chương nhìn đôi mắt như hươu con kia, dùng loại giọng ra lệnh không thể cãi lại: “Nằm sấp xuống.”
An Minh Tri đành tắt máy mát xa, làm bé ngoan xoay người, để chút nữa đỡ phải chịu khổ, cậu đành chủ động vén áo ngủ, chỉ che lại nửa cái mông.
Trịnh Dụ Chương bật cười một tiếng: “Ngoan vậy?”
Lần nào đóng phim trở về, lão cáo già Trịnh Dụ Chương không muốn giày vò cậu một trận, vì một trận không đủ, phải nhiều trận hắn mới “ăn no”, An Minh Tri hiểu hắn rất rõ, nếu cậu chủ động thì sau đó hắn sẽ bớt hành hạ cậu một chút.
Nhưng Trịnh Dụ Chương chỉ kéo lại áo ngủ che kín cho An Minh Tri, rồi quỳ bên người cậu: “Hôm nay cho em nghỉ ngơi, lần khác tôi nhận bồi thường sau.”
Nếu hắn đã mở lòng từ bi tha cho An Minh Tri thì cậu liền hiểu được hắn muốn làm gì, quả nhiên một giây sau Trịnh Dụ Chương đấm bóp eo lưng giúp cậu.
Lực tay của hắn rất lớn, cách một lớp cũng không quá đau nhưng mỗi lần ấn tới chỗ bị đau nhức vẫn làm An Minh Tri rì rầm xuýt xoa.
Trịnh Dụ Chương vừa ấn vừa tức giận nói: “Không cho đi đóng phim thì không chịu, giờ để em đi rồi thì lần nào trở về, không bị thương thì cũng bị đau lưng? Biết thân thể mình không tốt thì đừng chạy loạn bên ngoài nữa, sắp ba mươi tuổi rồi mà vẫn như con nít vậy.”
“Đóng phim làm công việc của em mà.” An Minh Tri hưởng thụ nói, “Chẳng phải ngài cũng vậy sao, có lần bị sốt rồi mà còn đòi đi lên công ty, về đến nhà đã sốt tới ba mươi chín độ, tới bệnh viện truyền thuốc vẫn còn đọc email.”
Nhắc tới chuyện này làm An Minh Tri rất buồn bực, khuyết điểm khi làm việc ở công ty lớn là vậy đấy, ngày nào cũng phải gặp các đối tác và xử lý rất nhiều tài liệu, không thoải mái hơn đóng phim chút nào.
Thà như cậu, mỗi lần đóng phim xong là được nghỉ ngơi mấy tháng, còn Trịnh Dụ Chương không thể có lượng thời gian rảnh lớn đến thế.
“Nhưng ít nhất tôi truyền kim tiêm cũng không cần em đấm bóp, em thì thích rồi, đau thắt lưng còn có tôi hầu hạ.”
Vừa nghe câu này An Minh Tri không cho hắn ấn nữa, chỉ sang bên cạnh: “Em có máy mát xa tự động mà, với cả dưới nhà kho còn hai cái đang bỏ không đấy, em không cần ai hầu hạ hết, dùng máy xoa bóp vẫn tốt.”
Trịnh Dụ Chương nghe lời này xong cũng thấy hơi bực bội: “Em cho rằng tôi ăn no rỗi hơi không có chuyện gì làm mới đi đấm bóp cho em hả? Cái thứ đồ này làm sao mà tốt hơn tôi được, nó có biết điều khiển lực mạnh nhẹ đúng nơi đúng chỗ không, có tay nghề vững vàng không?”
Không phải hắn đang thổi phồng bản thân, mà là hắn thực sự từng theo học một người có chuyên môn và bây giờ rất điêu luyện.
Trước kia khi ông nội Trịnh vẫn chưa mất, vì một lần té ngã mà nằm trên giường không nhúc nhích được, chính Trịnh Dụ Chương đã ngày ngày ở bên giường đấm bóp giúp ông.
Câu này hắn nói cũng đúng, máy móc không phải là con người, không có tình cảm, dù được thiết kế tốt