Edit + Beta: Hừa.
Điện thoại chuyển thành chế độ im lặng, ánh sáng màn hình vẫn cứ nhấp nháy lập lòe, giống như muốn gào thét lên nhưng lại không thể phát ra dù chỉ một chút âm thanh.
Đây là quán rượu Trịnh Dụ Chương thường hay đến, mỗi lần có chuyện phiền muộn hắn sẽ đến đây uống rượu với bạn bè, nhưng hôm nay hắn không gọi ai đến mà chỉ ngồi một mình.
Mượn rượu giải sầu chính là một cách thức trốn tránh, hắn biết, nhưng ngay giờ phút này hắn chỉ muốn làm một kẻ đào binh, uống đến say khướt mới thôi.
Quán rượu lúc này không nhiều khách lắm, không ồn ào, cũng không ai đến làm phiền, Trịnh Dụ Chương thả lỏng hơn, uống vài ly rượu làm mặt hắn hơi đỏ lên.
Tửu lượng của hắn được luyện ra trên bàn rượu, rất ít khi uống say, khi đó hắn còn từng uống nhiều loại rượu mạnh hơn thề này.
Hắn ngồi một mình ở trong góc, không biết thời gian đã trôi bao lâu, Trịnh Dụ Chương lấy điện thoại di động ra xem thời gian, đúng lúc có một cuộc gọi tới, hắn không quan tâm lắm định ném qua một bên, nhưng nhìn thấy tên danh bạ thì hắn hơi bất ngờ, thay đổi ý định lúc nãy.
Giọng nói của Lâm Y ngập ngừng vang lên: “… Trịnh tiên sinh, tiền lần trước em đã được rồi ạ.”
Chất cồn làm đầu óc Trịnh Dụ Chương hoạt động hơi chậm chạp, “Ồ, nhận là được.
Còn chuyện gì nữa không?”
Lâm Y lắp bắp nói: “Ngài, ngài… mấy ngày nay ngài không tìm em…”
Một vài vị khách bước vào quán rượu, tiếng nói chuyện nhộn nhịp rầm rì xung quanh, cộng thêm tiếng nhạc làm Trịnh Dụ Chương không nghe rõ.
“Hả?”
Lâm Y đỏ mặt lặp lại một lần nữa: “Mấy ngày nay ngài không gọi cho em, nên em…”
Cậu không đoán được ý của Trịnh Dụ Chương lúc này.
Trong bữa tiệc tối lần trước, Trịnh Dụ Chương gọi cậu đến phòng riêng, kết quả là chẳng có chuyện gì xảy ra, Trịnh Dụ Chương chỉ để cậu ngồi đó chờ một cuộc điện thoại.
Cậu ngồi nhạt nhẽo chờ khoảng một tiếng, trong lúc đó Trịnh Dụ Chương hỏi cậu một vài câu hỏi kỳ lạ, tất cả đều xoay quanh chuyện đóng phim.
Lâm Y mới diễn được hai bộ phim, cũng chỉ làm diễn viên quần chúng nên không biết được nhiều.
Mà cậu không biết Trịnh Dụ Chương muốn hỏi những chuyện này để làm gì, đành coi nó là đề tài tán gẫu.
Nhưng không ngờ Trịnh Dụ Chương lại cho cậu chờ một cuộc điện thoại thật, cuối cùng điện thoại cũng chịu reo lên vào khoảng mười một giờ khuya, Lâm Y bắt máy theo yêu cầu của Trịnh Dụ Chương, nói hết những lời được dặn dò, sau đó đầu dây bên kia cúp điện thoại, sắc mặt Trịnh Dụ Chương lập tức trở nên khó coi.
Cậu tưởng rằng Trịnh Dụ Chương sẽ ngủ với mình nên những bước chuẩn bị tâm lý cậu đã làm xong hết, nhưng sau khi nghe điện thoại xong, Trịnh Dụ Chương lại bảo cậu về đi.
“Để lại số tài khoản, sẽ có người chuyển tiền vào cho cậu.” Hắn nói.
Lúc đó Lâm Y còn tưởng mình đã làm sai chuyện gì, lo lắng phát hoảng, cho dù Trịnh Dụ Chương có “sở thích thầm kín” đi nữa, cậu cũng không muốn bỏ qua vị kim chủ này, vụng về hỏi: “Vậy chúng ta… như vậy đúng không ạ?”
Trịnh Dụ Chương nói: “Khi nào có việc cần sẽ gọi cậu.”
Lâm Y thấy đối phương không có ý định ngủ với mình thì có chút thất vọng, đành rời đi.
Cậu còn tưởng đây là lần đầu tiên được trèo lên giường người khác, ai ngờ lại gặp tình huống này.
Cậu không rõ “có việc cần” là lúc nào, cho nên sau khi trở về Lâm Y vẫn luôn chờ điện thoại từ Trịnh Dụ Chương.
Lâm Y không có hậu phương, cũng không có tiền chăm chút cho bản thân*, hơn nữa cậu chỉ có thể ký hợp đồng với công ty nhỏ, tài nguyên hạn hẹp, những cơ hội tốt đẹp hầu hết để dành cho người có chống lưng, cậu nhận được vai diễn quần chúng đã là tốt lắm rồi.
Nhưng nếu cứ tiếp tục như thế, cậu sẽ không trả nổi tiền học phí mất.
Từ trước đến giờ học phí của Học viện Hí kịch luôn rất đắt.
Cậu cần tiền của Trịnh Dụ Chương, cần tài nguyên từ Trịnh Dụ Chương, vì vậy cậu nghe theo lời người môi giới, cho dù có phải đánh đổi thân thể cùng với thanh xuân thì cậu cũng chấp nhận,
Sau khi trở về Lâm Y chờ mãi chờ mãi, vẫn không thấy cuộc điện thoại nào từ Trịnh Dụ Chương, mà cậu lại không dám đi tìm kim chủ khác, lỡ như Trịnh Dụ Chương đang chuẩn bị giữ mình lại bên cạnh hắn, mà mình lại đi tìm người khác, chẳng phải là đã bỏ qua một cơ hội tốt sao?
Cậu không đoán được suy nghĩ của đối phương, chỉ có thể gọi một cuộc điện thoại cho Trịnh Dụ Chương để thăm dò.
Lúc này Trịnh Dụ Chương đã rơi vào trạng thái nửa say nửa tỉnh, dù tửu lượng của hắn cao nhưng hôm nay hắn uống rất nhiều, trên bàn toàn là vỏ chai rượu, đủ loại mức độ cồn cùng rượu nhẹ rượu nặng kết hợp lại biến thành men say lười biếng.
“… Ngài đang ở đâu vậy?” Lâm Y nghe thấy tiếng ồn ào ở đầu dây bên kia, hỏi.
Trịnh Dụ Chương ngồi uống rất nhiều rượu, lại không thể kể khổ với ai, hơn nữa hắn còn có một bụng tâm sự, đã tích lũy từ rất lâu rồi.
Nhưng những tâm sự này hắn không thể nói với An Minh Tri được, hắn không muốn tiêu hao hết chút ngưỡng mộ còn lại của cậu đối với mình; hắn cũng không thể nói với người trong nhà, bởi vì hắn là trụ cột của họ; cũng không thể nói với đám bạn bè, gia đình của ai cũng có một nỗi khó xử riêng, không ai tốt hơn ai cả, thậm chí hắn còn được coi là người may mắn nhất trong bọn rồi.
Vì thế hắn nói với Lâm Y: “Quán bar Thanh Cảng, nếu cậu rảnh thì đến đây đi.”
Dường như Lâm Y thấy được một tia hy vọng: “Được, em, em đến ngay đây.”
…
Tám giờ