Edit: Hừa; Beta: Pate.
An Minh Tri cầm chiếc cúp nặng trịch trong tay mà lòng nhẹ bẫng, rối bời.
Trôi qua những ngày vừa rồi cậu cũng không thoải mái hơn Trịnh Dụ Chương là bao, cậu vẫn luôn nghĩ, nếu như chuyện Lâm Y không xảy ra thì chuyện của bọn họ cũng sẽ chẳng đi đến được đâu, mối quan hệ này kéo dài được năm năm, mười năm… nhưng liệu có kéo dài được cả đời không?
Không, đó là chuyện bất khả thi, sớm hay muộn gì cậu sẽ phải rời đi, cậu chỉ muốn giữ cho mình chút thể diện cuối cùng.
Một lát sau có tiếng người gõ cửa, An Minh Tri nghĩ là đạo diễn Nghê, nhưng không ngờ lại là Trịnh Dụ Chương.
Hắn vẫn đứng yên ngoài cửa phòng An Minh Tri nãy giờ không chịu đi.
“Tôi muốn đi nghỉ ngơi.” An Minh Tri nói.
Trịnh Dụ Chương giữ chặt cánh cửa không cho cậu đóng lại, ngày hôm nay hắn ăn mặc rất chỉn chu, tây trang gọn gàng, trên cổ áo là chiếc cà vạt mà An Minh Tri đã tặng hắn vào ngày sinh nhật năm nào đó, có lẽ do vừa xong công việc thì hắn lập tức bay đến đây nên thoạt nhìn hơi mệt mỏi.
Hắn gọi An Minh Tri một tiếng: “Bé con à.”
Cánh tay đang sắp đóng cửa lại của An Minh Tri run lên, nơi yếu ớt nhất nơi đáy lòng cậu run lên.
Cậu nghiêng đầu đi, nói: “Đừng gọi tôi như vậy.”
Trịnh Dụ Chương giả bộ không nghe thấy, hắn mượn cơ hội này bước nhanh vào phòng, đóng cửa lại, rồi ôm lấy cậu như thường nhật, hắn gần như hạ mình xuống cầu xin: “Em đừng bướng nữa, chúng ta trở về nhà thôi nào.”
An Minh Tri không thoải mái giãy giụa: “Anh mau buông tôi ra…”
“Không buông.” Trịnh Dụ Chương ôm cậu thật chặt.
An Minh Tri bị hơi thở quen thuộc bao vây, nghe Trịnh Dụ Chương nói: “Tôi không hề quan hệ với bất kỳ người nào cả, sao em lại không tin tôi?”
“Bây giờ tôi không muốn nhắc đến chuyện đó.”
Trịnh Dụ Chương vội vàng nói: “Tôi chỉ muốn giải thích rõ ràng với em.”
An Minh Tri nín thở, rũ mắt: “Nhưng bây giờ tôi không muốn nghe.” Cuối cùng thì Trịnh Dụ Chương vẫn không hiểu được ngọn nguồn của vấn đề.
Qua lại với Trịnh Dụ Chương làm cậu không có cảm giác an toàn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị tung scandal và bất cứ lúc nào cũng có thể gây hiểu lầm với người khác, hiện giờ cứ coi như hắn với Lâm Y không xảy ra chuyện gì, vậy thì những lần sau thì sao? Không ai có thể đảm bảo khi không tỉnh táo, bản thân mình sẽ làm những chuyện khác người gì.
Nhưng suy đi tính lại thì, dựa vào đâu mà Trịnh Dụ Chương phải cho cậu cảm giác an toàn, mối quan hệ của bọn họ cũng chẳng phải người yêu…
Có lẽ Trịnh Dụ Chương đã quên đi sự thật này.
Trịnh Dụ Chương sửng sốt một lúc, ngay khi hắn vừa định nói gì đó thì điện thoại di động của An Minh Tri rung lên, là Ngụy Minh gọi.
“Vâng, anh Ngụy.”
“Chúc mừng nha Minh Tri!” Giọng nói của Ngụy Minh vô cùng phấn khích, đây chính là ảnh đế đầu tiên của anh, tuy rằng giải thưởng nhỏ này không thể so sánh với giải thưởng lớn mang tính quốc tế, thế nhưng giá trị cũng không ít.
An Minh Tri ngại ngùng nói: “Là nhờ anh Nguỵ chọn kịch bản tốt cho em cả thôi.”
Ngụy Minh cười cười, đổi đề tài, đây mới chính là lý do mà anh gọi điện cho An Minh Tri: “Minh Tri, cậu có xem hotsearch không đó?”
Đã lâu rồi An Minh Tri không vào Weibo, cậu mơ hồ hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Trong đoàn phim của các cậu có một diễn viên họ Diệp, vừa nãy mới đăng một video với nội dung là trong buổi tiệc hơ khô thẻ tre, mà cậu và Phong Trì…” Ngụy Minh hơi ngập ngừng: “Thực ra cũng không có gì đâu, là fan làm quá vấn đề thôi, cái lúc cậu bóc tôm cho Phong Trì, mà cậu ta không để ý lỡ quay trúng.”
Nếu không có người nhắc thì An Minh Tri đã quên từ lâu, cậu giải thích chuyện lúc đó với Ngụy Minh vài câu, anh gật đầu nói: “Bây giờ nó đang lan truyền trên mạng, mà ý của bên công ty Phong Trì thì là không muốn xóa, vừa đúng lúc quảng bá cho bộ phim mới của cậu ta luôn.”
“Vậy ý của anh là?”
“Nếu mà bây giờ lên tiếng phủ nhận thì hơi giấu đầu hở đuôi, chỉ là phiền cậu đăng vài câu giải thích lên Weibo.” Ngụy Minh nói: “Anh sợ vị giám đốc Trịnh bên cậu không thoải mái.”
An Minh Tri đưa mắt nhìn Trịnh Dụ Chương, không nói gì.
Ngụy Minh nào có biết Trịnh Dụ Chương đang đứng ngay trước mặt cậu, anh ăn ngay nói thật: “Minh Tri à, chuyện của cậu và giám đốc Trịnh thì anh cũng biết, anh Nguỵ của cậu nói cái này có hơi khó nghe, tuy hiện tại những tài nguyên tốt nhất của công ty đều đưa cho cậu, nhưng nếu hai người thật sự chấm dứt thì lúc đó sợ là…”
Coi như An Minh Tri đang nổi tiếng, vừa đoạt giải nam chính xuất sắc nhất, lại đang mang về nguồn lợi khổng lồ cho công ty, nhưng chuyện đóng băng hoạt động thì cũng chỉ cần một câu nói của ai đó mà thôi, anh muốn nhắc nhở cậu đừng quá cứng đầu với Trịnh Dụ Chương.
Bỗng nhiên Trịnh Dụ Chương bị An Minh Tri liếc nhìn bằng ánh mắt lạnh tựa băng, như đang nghiền nát tim hắn, nhìn hắn oan ức đến mức vô tội.
“Em biết rồi.” An Minh Tri nói, “Chút nữa em sẽ đăng Weibo giải thích với người hâm mộ, những thứ còn lại thì anh cứ giải quyết theo ý mình là được.”
Ngụy Minh nói ừ, cúp điện thoại.
“Ngụy Minh gọi?” Trịnh Dụ Chương hỏi, hắn nghe thấy tiếng người thấp thoáng bên kia điện thoại, nhưng nội dung cụ thể thì không nghe được.
An Minh Tri không để ý ừ một tiếng.
Không còn gì để nói nữa, Trịnh Dụ Chương ra nhìn quanh phòng, nhìn thấy chiếc cúp để trên bàn liền nói: “À đúng rồi, chúc mừng em nhận được giải.”
“Cảm ơn.”
Có một chuyện mà hai người bọn họ đều không hay biết, đó là cả chính mình và đối phương đều cùng tưởng tượng đến khung cảnh lúc An Minh Tri nhận được giải thưởng.
Khi đó An Minh Tri còn trẻ, cậu muốn chờ đến lúc mình giành được giải thưởng, nhất định khi về đến nhà cậu sẽ hôn chiếc cúp một cái, rồi lại hôn Trịnh Dụ Chương một cái, đây chính là hai thứ quan trọng nhất trong sinh mệnh cuộc đời cậu, phải bỏ ra biết bao công sức mới có thể giữ được.
Cậu muốn hôn Trịnh Dụ Chương, muốn cùng hắn khui chai rượu chúc mừng ở trong căn phòng của bọn họ, nhân lúc hai người thấm men rượu mà làm tình đến nửa đêm, chắc chắn đó sẽ là thời khắc vui vẻ nhất không gì có thể sánh bằng.
Trịnh Dụ Chương cũng thế, lúc ấy hắn muốn hôn An Minh Tri của hắn, ôm cậu lên xoay một vòng, rồi thì thầm khen bé cưng giỏi quá, buổi tối hôm đó An Minh Tri sẽ ôm chiếc cúp, còn hắn sẽ ôm cậu và bọn họ cùng nhau chìm vào giấc mộng.
Một ngày nào đó, khi An Minh Tri có được tất cả ước mơ của mình, mà hắn thì có được An Minh Tri.
Chỉ là bây giờ thế sự vô thường, tạo hóa trêu ngươi, không biết nên trách cậu lấy được chiếc cúp quá muộn hay trách bọn họ kết thúc ra quá sớm.
Không khí trầm mặc trong chốc lát, Trịnh Dụ Chương còn muốn nói mấy câu thì đột nhiên An Minh Tri đẩy mạnh hắn ra, chạy vụt vào nhà vệ sinh, cố bám lấy bồn rửa mặt nôn khan từng trận.
Trịnh Dụ Chương vội vàng bước vào theo, hắn thấy