Edit: Hừa; Beta: Pate.
Sau bao nhiêu kiên trì tìm kiếm trên núi, rốt cuộc Trịnh Dụ Chương cũng tìm được An Minh Tri ở một hang động.
Cả người lạnh đến phát run, cậu tự ôm lấy cơ thể mình dựa vào vách tường đá, xoa hai lòng bàn tay với nhau để giữ hơi ấm.
Trong hang núi rất tối, cậu bị đèn pin của Trịnh Dụ Chương chiếu vào làm chói mắt nên không nhìn thấy rõ người nào, nhưng cậu vẫn nhận ra giọng nói đó chính là Trịnh Dụ Chương.
Giọng Trịnh Dụ Chương tràn ngập căng thẳng: “An Minh Tri?”
Nhiệt độ cơ thể của An Minh Tri hiện giờ rất thấp, cậu run rẩy không ngừng, ý thức mơ hồ, thậm chí còn tưởng rằng mình đang gặp ảo giác.
Trịnh Dụ Chương vội vàng đi tới, hắn nhanh chóng cởi quần áo mưa ném qua một bên, lấy áo khoác của mình phủ lên người An Minh Tri, ôm chặt lấy người đang không ngừng run rẩy vào lòng.
“Không sao rồi, có anh ở đây.” Hắn hôn nhẹ lên mái tóc ẩm ướt của An Minh Tri “Mọi thứ đều ổn rồi.”
Trịnh Dụ Chương vừa an ủi cậu, vừa như an ủi trái tim thấp thỏm nãy giờ của mình.
An Minh Tri cảm nhận được hơi ấm từ trong lồng ngực người nọ, đợi một lúc lâu sau, cả người cậu dần ấm lên, muốn nói gì đó nhưng lại không thể phát ra tiếng, cậu dựa sát vào Trịnh Dụ Chương hơn.
Trịnh Dụ Chương không ngừng hôn lên bàn tay cậu, nhẹ nhàng nói đi nói lại rằng hắn đã ở đây, ở bên cạnh cậu rồi.
Bên ngoài mưa vẫn rơi, tiếng mưa rả rích thay thế âm thanh nền tĩnh lặng, thỉnh thoảng lại có tiếng sấm rền, ở trong hang làm tiếng vang vọng của nó càng bị khuếch đại hơn.
Trời mưa to như vậy, An Minh Tri bị lạnh đến cóng cả người nên có lẽ một lát nữa sẽ không thể rời khỏi đây.
Trịnh Dụ Chương cầm bộ đàm nói chuyện với những người trong đội cứu hộ, chỉ có điều bây giờ trời rất tối, ngay cả chính hắn cũng không biết nơi này nằm ở đâu nên không thể nói vị trí chính xác được.
Có khi bọn họ phải ở trong hang núi này qua một đêm.
“Anh đến tìm em sao?” Chờ một lúc sau An Minh Tri mới tỉnh táo lại được một chút, cậu hỏi hắn.
Bây giờ Trịnh Dụ Chương nhớ lại mà vẫn còn thấy sợ, hắn xoa lỗ tai của cậu, đáp lại đúng rồi.
Hắn không tìm cậu thì còn có thể tìm ai, cũng chỉ có mỗi An Minh Tri mới khiến cho hắn lo lắng đến thế.
An Minh Tri yên tâm, không nói chuyện nữa.
Bây giờ cậu chỉ cảm thấy mệt mỏi, được Trịnh Dụ Chương ôm vào lòng ấm áp vô cùng, khiến cậu muốn ngủ một giấc.
“Em thực sự hù chết anh rồi, anh đã già đến từng này tuổi, tim không chịu được cú sốc lớn như vậy đâu.” Trịnh Dụ Chương nói.
An Minh Tri nhắm mắt lại tựa vào người hắn, cơn buồn ngủ ập đến, mơ màng dùng giọng mũi đáp lại hắn: “Ừm…”
“An Minh Tri?” Nghe cậu đáp lại không một chút sức lực như vậy làm Trịnh Dụ Chương căng thẳng nháy mắt, lay vai gọi tên cậu không ngừng, “Bây giờ em không được ngủ.”
“Em mệt lắm…” Suy nghĩ của cậu ngày càng rời rạc, dụi dụi vào lồng ngực Trịnh Dụ Chương để hai người tựa gần nhau hơn, “Anh đừng nhúc nhích nữa, để em nằm một chút.”
Trái tim của Trịnh Dụ Chương vừa thả lỏng lại bị bóp chặt, nhiệt độ cơ thể An Minh Tri lúc này quá thấp, sau khi bọc áo khoác cho cậu thì trên người hắn chỉ còn một chiếc áo sơ mi, mà trong hang núi không cần gió thổi cũng đã rất lạnh rồi.
Chẳng mấy chốc nữa hắn cũng sẽ rét run như An Minh Tri.
Trịnh Dụ Chương cầm đèn pin soi thấy mấy cành cây lá vụn ở cửa hang, hắn để An Minh Tri dựa vào vách tường đá, bước tới nhặt rồi gom chúng lại với nhau, lấy trong túi ra một chiếc bật lửa đốt lên.
Lửa bén rất nhanh, vài giây sau đã bắt đầu cháy, ánh lửa thắp sáng cả một nửa hang động.
Cách này hiệu quả hơn rất nhiều so với việc hai người ôm nhau cho ấm, Trịnh Dụ Chương cởi quần áo ra hong khô, sau đó mặc vào cho An Minh Tri, rồi lại cầm quần áo ướt sũng của cậu đặt lên giá phơi.
Hắn lại ôm lấy An Minh Tri, giọng nói dịu dàng chưa từng thấy: “Có ấm không?”
An Minh Tri không còn thấy lạnh như lúc nãy nữa, tinh thần cũng tỉnh táo hơn một chút: “Dạ có.”
“Em nói thêm vài câu nữa đi, đừng làm anh sợ.” Trịnh Dụ Chương ôm chặt lấy cậu, hắn muốn cơ thể người này hòa làm một với mình, để cậu không bao giờ có thể rời đi nữa.
An Minh Tri nở nụ cười, nhỏ giọng nói: “Thì ra anh cũng biết sợ à?”
“Tất nhiên rồi, anh cũng là người, mà người nào chẳng có nỗi sợ?”
Trịnh Dụ Chương hắn chỉ là một người bình thường, có yêu có ghét, có sợ hãi cũng sẽ có sợ mất mát.
An Minh Tri đưa tay ra, cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ ngọn lửa, giống như cái ôm của Trịnh Dụ Chương vậy, ấm áp đến mức khiến cậu trở nên tham lam, đầu ngón tay gần như chạm vào ngọn lửa.
Trịnh Dụ Chương nhanh chóng cầm tay cậu kéo về: “Cẩn thận, đừng để bị bỏng.”
Hai người tựa sát vào, giống như như hai con vật bị thương đang liếm láp vết thương cho nhau.
An Minh Tri thu tay về đặt ở trước ngực: “Thực ra em cũng rất sợ.”
“Sao?”
“Lúc nãy em có cảm giác dường như mình sắp chết, nhưng mà nghĩ lại thì em không thể chết được.” An Minh Tri nói, “Anh vẫn còn nợ em một lời giải thích.”
“Về chuyện của Lâm Y sao?” Trịnh Dụ Chương lấy điện thoại di động ra, đi dưới trời mưa một lúc mà màn hình vẫn bật sáng được, hắn lau khô nước trên điện thoại đi, “Mọi chuyện xảy ra đêm đó đều được lưu ở đây.
Người đàn ông này là người môi giới của cậu ta, mà từ đầu đến cuối anh với cậu ta chưa từng ở riêng với nhau.
Từ lúc bọn họ bước vào đến khi ra ngoài mất khoảng hai mươi ba phút, trên đường đi còn phải chụp ảnh và nhận điện thoại của em, còn lại mấy phút thì có thể làm được chuyện gì?”
An Minh Tri chăm chú nhìn màn hình điện thoại, không nói lời nào, rồi lại nhìn hắn bằng đôi mắt tròn xoe.
Chỉ thấy Trịnh Dụ Chương nói: “Anh bao nhiêu phút chẳng lẽ em còn không rõ sao?”
Mặt An Minh Tri bừng một cái đỏ rực, tức giận làm cậu hơi nóng nảy.
Trịnh Dụ Chương lại ôm chặt lấy cậu, kể cho cậu nghe lại một lần nữa những chuyện xảy ra vào tối hôm ấy.
Lông mày