Edit + Beta: Hừa.
Hôm nay Trịnh Dụ Chương nói có vài thứ muốn đưa cho An Minh Tri xem.
Hắn cứ giấu diếm không chịu nói rõ ràng khiến An Minh Tri tò mò vô cùng, lúc sau hắn mới nói: “Không có ở đây, anh để ở nhà rồi, chờ khi nào về chúng ta sẽ xem.”
Sau một hồi An Minh Tri đoán hoài không trúng, cậu không nhịn được hỏi hắn: “Rốt cuộc là cái gì vậy?”
Trịnh Dụ Chương ôm eo cậu: “Vài thứ liên quan đến Dương Dương.”
Câu này càng làm An Minh Tri tò mò hơn, nhưng Trịnh Dụ Chương vẫn cứ chậm rãi nói: “Dù sao thì bây giờ cũng không xem được, chờ sau này rồi xem.”
“Vậy bây giờ anh nói với em làm gì?” An Minh Tri sốt ruột.
Trịnh Dụ Chương: “Anh vô tình nhớ tới thôi.”
An Minh Tri không nói gì nhìn, hắn nói tiếp: “Em không về, Dương Dương với Trinh Trinh cũng không chịu về, cả nhà chúng ta năm người cứ chen chúc ở đây, tối ngủ không ngon, rất bất tiện.”
Đúng là như vậy, ở đây không có đồ chơi cũng không có sân chơi, không có không gian cho Dương Dương vui vẻ bám theo người lớn suốt cả ngày.
An Minh Tri hơi mềm lòng, nếu chỉ có mình cậu ngủ không ngon thì không sao, nhưng mà bây giờ còn có bọn nhỏ, mấy ngày qua Trịnh Dụ Chương toàn ngủ ở sofa, tối hôm qua hắn còn bị sái cổ.
Trịnh Trinh Trinh vừa gặm táo vừa đi tới, từ đằng sau vỗ vai Trịnh Dụ Chương: “Cha, hai người đang nói gì vậy?”
Trịnh Dụ Chương kêu lên đau đớn, tại sao con gái hắn lại ra tay tàn nhẫn như vậy chứ.
“Cha bị sao thế?” Trịnh Trinh Trinh hỏi.
An Minh Tri bật cười: “Cha em bị sái cổ.”
Hai người cười trên nỗi đau của người khác, An Minh Tri thấy chuyện này không quá nghiêm trọng, cười vô cùng thoải mái, Trịnh Dụ Chương sờ nắn cái cổ mềm mại của cậu, chọc cho cậu bị nhột đến nỗi muốn chạy trốn.
Trịnh Dụ Chương ôm lấy An Minh Tri đang muốn chạy đi, hôn lên bên tai cậu: “Còn cười nữa không?”
An Minh Tri xin tha không ngừng: “Không cười, em không cười nữa.”
Trịnh Trinh Trinh trợn mắt nhìn hai người, lén rời đi.
Xem ra bây giờ hai người họ đang rất hòa thuận.
Lúc ăn cơm, Trịnh Dụ Chương suy nghĩ một chút rồi nói với An Minh Tri: “Nếu em không muốn về nhà ở thì chúng ta vẫn có một căn nhà ở khu Tiền Giang, chỗ đó rộng rãi hơn ở đây, chúng ta dọn dẹp một chút là có thể ở được rồi.”
Căn biệt thự mà cả nhà họ đang ở là Trịnh Dụ Chương mua lúc trẻ, khung cảnh xung quanh rất tốt nhưng vị trí lại ở một nơi yên tĩnh gần vùng ngoại thành, căn nhà được chủ nhân trước đó của nó trang trí rất đẹp, nhưng giờ họ lại không ở đó mà ở căn nhà thuê của An Minh Tri.
Còn khu Tiền Giang là nơi hắn đã ở cùng với An Minh Tri lúc trước, nơi đó đó rộng hơn 200 mét vuông, đón nắng rất tốt, An Minh Tri cũng rất thích nó.
Dù sao thì ở đó cũng tốt hơn bên này, ít nhất thì Trịnh Dụ Chương không phải ngủ trên ghế sofa.
Đối với An Minh Tri, cậu có rất nhiều ký ức với căn nhà kia, từ lúc cậu và Trịnh Dụ Chương bắt đầu quen nhau cho tới lúc có Dương Dương.
Đa phần thời gian từ lúc cậu quen Trịnh Dụ Chương đều ở tại căn nhà đó, mãi cho đến khi cậu bị tai nạn xe cộ, cần phải yên tĩnh dưỡng thương thì bọn họ mới chuyển sang căn biệt thự này.
Một lần chuyển đi này là bốn năm.
An Minh Tri suy nghĩ một lúc: “Thôi đồ đạc nhiều, chuyển đi phiền phức lắm.”
Hơn nữa Dương Dương và Trinh Trinh đều lớn lên trong căn biệt thự, đối với bọn nhỏ ở đây mới là nhà.
“Chiều hôm nay chúng ta về nhà đi thôi.” Cậu nói.
Dù gì thì đây cũng không phải là nhà mình mà là nhà người khác, bọn họ ở đây không được thoải mái.
Thấy cậu nói như vậy Trịnh Dụ Chương rất bất ngờ, hắn còn tưởng An Minh Tri vẫn không muốn về: “Được.”
Chiều hôm đó bọn họ trở về lại căn biệt thự, đồ đạc mang theo không quá nhiều, Trịnh Dụ Chương không cho An Minh Tri động tay động chân, chỉ để cậu đứng chỉ huy.
Dì giúp việc cũng qua bên đây giúp bọn họ dọn đồ.
Dì giúp việc đứng một bên nói: “Mọi người về nhà vẫn là tốt nhất, nhà không ai ở rất lạnh lẽo.”
“Dạ vâng.”
Dì giúp việc hỏi: “An tiên sinh sẽ không đi nữa đúng không?”
An Minh Tri cười cười: “Không đi nữa ạ.”
“Vậy thì tốt rồi.” Dì giúp việc cũng cười, “Mọi người sống hạnh phúc với nhau mới là điều quan trọng, ngoài ra thì còn thứ gì quan trọng nữa đâu.”
Ăn xong cơm tối, Trịnh Dụ Chương ra vẻ thần bí kéo An Minh Tri vào phòng làm việc.
“Rốt cuộc là anh muốn cho em xem cái gì vậy?” An Minh Tri vẫn đang ngơ ngác.
Trịnh Dụ Chương để cậu ngồi xuống ghế, hắn lấy một cái hộp gỗ có khóa từ trong ngăn tủ phía dưới giá sách, rồi đặt lên trên bàn: “Em mở ra xem đi.”
“Đây là cái gì vậy?” An Minh Tri vừa mở vừa hỏi.
Hồi xưa, bọn họ thích chuẩn bị một món quà bí mật nào đó cho đối phương, thường là vào một ngày lễ hay ngày kỷ niệm.
Khi ấy công việc của Trịnh Dụ Chương thường xuyên bận rộn nên hay quên những ngày đặc biệt đó, mà cả An Minh Tri cũng không nhớ đến hoặc bị trùng vào ngày cậu đi quay phim ở xa, thành ra bọn họ chỉ gửi được một tin nhắn chúc mừng cho nhau.
Nhưng nếu Trịnh Dụ Chương nhớ, chắc chắn hắn sẽ chuẩn bị hoa cùng quà tặng cho cậu, từ trước đến giờ hắn thuộc tuýp người lãng mạn.
Nhưng đã rất lâu rồi, bọn họ không còn trao nhau những món quà nữa.
Không ai có thể giải thích được, tại sao những tình cảm này từ nhiệt liệt rực cháy lại trở thành bình thản như nước, hai người cứ thế cứ thế mà tiến về phía trước cùng nhau.
Dường như ai cũng phải trải qua trạng thái này một lần khi yêu, cuối cùng là không ai tra hỏi, chỉ lẳng lặng chấp nhận.
Nhưng bây giờ ngoái đầu nhìn lại năm tháng lãng mạn kia, họ vẫn sẽ rung động như những giây phút đó, và rồi tình ý lại dâng trào như thủy triều.
Chúng ta không cần phải lãng mạn mọi lúc mọi nơi, mà đôi khi chỉ cần dành cho nhau những điều bất ngờ, giống như trên một bức tường phủ đầy cỏ khô lại mọc ra một đóa hoa làm cho tâm trạng người yêu bừng sáng.
Món đồ hôm nay Trịnh Dụ Chương đưa cho An Minh Tri không thể gọi là bất ngờ, nói chính xác hơn đây chính là bí mật của bọn họ, một ký ức chỉ thuộc về hai người.
An Minh Tri nhìn hắn, cậu cẩn thận từng li từng tí mở chiếc hộp ra, bên trong có một chiếc máy ảnh, vài tấm thẻ nhớ máy ảnh và rất nhiều tấm hình chụp cùng với…
“Đây chính là giấy khai sinh của Dương Dương.” Trịnh Dụ Chương lật mở tờ giấy, “Lúc nó sinh ra chỉ nặng hai ký ba, nhỏ xíu, chưa kịp nhìn là đã bị bỏ vào lồng ấp rồi.”
An Minh Tri cầm tờ giấy khai sinh kia lên xem, ở trên đó có viết tên cha mẹ là Trịnh Dụ Chương và An Minh Tri, cậu không biết Trịnh Dụ Chương làm ra tờ giấy này bằng cách nào.
“Còn những cái này là gì?” Cậu chỉ vào xấp thẻ nhớ rồi nói.
Trịnh Dụ Chương lấy đại một tấm thẻ nhớ rồi bỏ vào máy vì tính của mình, hai giây sau có một file xuất hiện trên màn hình, hắn mở file đó ra, tất cả bên trong đều là video.
“Video?”
“Ừ, video của chúng ta.”
Mặc dù An Minh Tri còn hơi nghi ngờ nhưng cậu không thể chờ được nữa, cậu mở ra một video ở trong đó, mở đầu là một màn hình toàn màu đen, ống kính rung lắc vài lần rồi mới xuất hiện bóng người.
Trong ống kính chính là cậu, nói đúng hơn là cái bụng bự của cậu lúc đó.
Cho tới bây giờ, An Minh Tri vẫn không muốn dùng hai chữ “mang thai” để hình dung chuyện trong bụng cậu có một đứa bé.
Dẫu đây là sự thật, dẫu cậu chính là người được ghi tên vào mục “Mẹ” trong giấy khai sinh của Dương Dương.
Người cầm máy quay phim chính là Trịnh Dụ Chương, bởi vì An Minh Tri nghe thấy tiếng của hắn.
Người đang tưới hoa trong video nhìn về phía ống kính.
“Hôm nay em không vui à?” Trịnh Dụ Chương thấy cậu cứ ủ rũ mãi, hắn cầm máy ảnh đi tới, ôm lấy cậu rất tự nhiên.
Màn hình lại rung lắc vài cái, Trịnh Dụ Chương hỏi, “Có phải con lại phá em không?”
“Không phải.” Trong video An Minh Tri đáp, “Hôm nay con ngoan lắm.”
Trịnh Dụ Chương: “Vậy tại sao em lại không vui, em phải giữ tâm trạng vui vẻ chứ?”
Vào thời điểm đó, họ đang sống trong khu Tiền Giang.
Cậu vẫn luôn lo lắng không thôi, bụng càng to cậu càng lo lắng hơn, lúc đó đã được gần bảy tháng.
Cậu ôm bụng, buồn bã nhìn Trịnh Dụ Chương: “Thực sự con sẽ không xảy ra vấn đề gì ư?”
“Không sao đâu, chúng ta đã đi khám rồi mà, bác