Edit: Hừa; Beta: Pate.
Cảnh báo: có H. ⁄(⁄ ⁄•⁄-⁄•⁄ ⁄)⁄
Chờ đợi một chút, Trịnh Dụ Chương đi đến vặn cửa phòng tắm, nhưng vặn mãi cửa vẫn không mở, lập tức nói: “Em giỏi lắm! Biết khóa cửa rồi đó hả!”
Ở với nhau mấy năm trời mà giờ nhốt hắn ngoài này? Ai dám đắc tội với Trịnh Dụ Chương như vậy? Chỉ có thể là An Minh Tri mà thôi!
Giọng An Minh Tri phát ra từ bên trong, nghe không rõ lắm: “Em sắp xong rồi đây.”
Trịnh Dụ Chương gõ cửa, nói: “Mở cửa.”
Ở tầng dưới còn phòng tắm trống mà, cậu nói: “Hôm nay ngài xuống dưới tắm đi được không?”
Trịnh Dụ Chương tức giận không nói, tiếng gõ cửa ngày càng lớn hơn, chắc chắn An Minh Tri đang giấu hắn chuyện gì đó, nếu không tại sao phải trốn tránh hắn đến vậy? Chắc tám phần mười là cậu ở bên ngoài chịu uất ức, không muốn nói cho hắn.
Trịnh Dụ Chương càng nghĩ càng tức, kiên nhẫn gõ cửa, phỏng chừng chuẩn bị đạp bay cửa: “Mở cửa ra ngay cho tôi!”
An Minh Tri chịu thua, đi ra mở cửa phòng tắm, nhìn không nổi lão già khốn nạn đang đứng ở cửa “dắt chim đi dạo”.
Trịnh Dụ Chương liếc nhìn cậu, mặc dù hắn muốn ăn sạch sẽ người này, nhưng trực giác mách bảo rằng hôm nay An Minh Tri có vấn đề, bình thường có bao giờ trốn tránh hắn đâu.
“Hôm nay em sao vậy?”
An Minh Tri quay người bước vào trong, hắn liền thấy trên làn da trắng nõn có một vết bầm chưa tan, rất dễ thấy.
“Eo em bị làm sao?” Trịnh Dụ Chương ép hỏi cậu, “Bị thương lúc nào?”
“Ngài đừng hỏi nữa…” Nếu hắn biết, chắc chắn sẽ không cho cậu đi đóng phim nữa.
“Có phải là bị lúc quay phim không?”
An Minh Tri ấp úng trả lời: “Không phải, em va trúng cạnh bàn thôi.”
Trịnh Dụ Chương hừ một tiếng, không biết là tin hay không tin.
“Không đau lắm, đợi mấy ngày là hết thôi.”
Trịnh Dụ Chương không tin, chưa hết giận đi tới chạm lên vết bầm xanh trên eo cậu bóp nhẹ một cái, An Minh Tri bất ngờ bị đau la lên một tiếng, cả người gần như khụy xuống.
Hắn không tin hắn đối xử tốt với cậu như vậy mà cậu dám lừa gạt hắn: “Không đau? Không đau mà như thế này sao?”
An Minh Tri cúi đầu không nói.
Trịnh Dụ Chương là một con cáo già, hắn có khả năng cảm hóa lòng người, phẩm chất và tư cách của hắn sao có khiếm khuyết được?
Trịnh Dụ Chương tiến sát lại, xoa nắn người cậu, chen cái thứ kia vào giữa đùi cậu, mạnh mẽ chà xát đến mức hai chân An Minh Tri run rẩy.
Cậu chịu thua xin tha: “Em đau thật, em liếm giúp ngài nhé, được không ạ?”
Trịnh Dụ Chương dán sát vào lưng cậu, ôm chặt lấy thân thể trước mặt, giọng hắn khi động tình trầm khàn, nặng nề: “Đừng nhúc nhích.”
An Minh Tri không dám động đậy nữa, sợ mình lại thêm dầu vào lửa.
Âm thanh hai thân thể dính ướt va chạm vang lên rõ mồn một, An Minh Tri nhắm mắt lại rên rỉ, cái cổ thon dài ngẩng cao, đối diện cậu là một cái gương, cậu thấy hình bóng của cả hai lờ mờ phản chiếu, hơi nước dày đặc bao phủ phòng tắm.
Sau khi kết thúc, Trịnh Dụ Chương dùng vòi sen tắm rửa sạch sẽ cho hai người, rồi lấy khăn tắm bọc An Minh Tri lại, bế cậu ra ngoài.
An Minh Tri có hơi gầy quá, cậu cao khoảng một mét tám nhưng chỉ nặng khoảng một trăm hai mươi cân*, Trịnh Dụ Chương ôm cậu vào ngực, cảm thấy chẳng nặng chút nào.
Hắn nhớ lúc trước An Minh Tri còn có chút thịt, cái cằm khi mới quen cũng đâu có nhọn như này, cả mặt tròn tròn, thanh khiết đáng yêu, vậy mà bây giờ tại sao hắn càng nuôi thì cậu càng gầy đi.
*120 cân= 60 kg.
Trịnh Dụ Chương thật sự là “động vật ăn thịt”, sẽ ăn cậu sạch sành sanh không chừa lại một mẩu.
An Minh Tri thấy hắn không thể bỏ qua “bữa thịt” này một cách dễ dàng như vậy, nhưng sau khi đặt cậu lên giường, hắn không làm loạn gì cả, sau khi sấy tóc cho cậu thì xuống dưới nhà tìm thuốc bôi.
“Nhìn gì?” Hắn thoáng thấy An Minh Tri đang nhìn mình chằm chằm.
An Minh Tri thấy có vẻ là hôm nay Trịnh Dụ Chương uống nhầm thuốc rồi, dịu dàng đến mức bất thường.
Lúc hai người mới bắt đầu cũng có lần giống bây giờ, Trịnh Dụ Chương nhu cầu lớn đến như vậy, lúc cậu than đau cũng có dừng lại, nhưng sau khi an ủi dỗ dành đủ thứ hắn lại tiếp tục làm.
Thật không dễ dàng gì.
Cậu vội vã dời mắt sang chỗ khác, nghĩ đến năm tháng ngọt ngào xưa kia lại làm cậu hơi buồn: “Không có gì ạ.”
Trịnh Dụ Chương nở nụ cười, hôn môi cậu hơi mạnh bạo, lấy chỗ râu chưa cạo cọ cọ vào cằm cậu, cánh tay cũng không để yên, nhéo nhéo eo cậu, “Nằm sấp xuống đi, tôi thoa thuốc cho em.”
An Minh Tri trở mình nằm sấp, kê một cái gối mềm dưới bụng mình, làm cho eo bớt khó chịu.
Có nhiều lúc cậu không thể chấp nhận chuyện mình không còn trẻ nữa, thật khó để đối mặt với sự thật, đặc biệt với người làm diễn viên như cậu.
Khi không còn trẻ nữa là da dẻ sẽ trở nên xấu đi, thể lực cũng đi xuống, nhận được ít kịch bản hơn, những vai có thể đóng cũng không nhiều, mất nhiều thời gian hơn trong việc học thuộc lời thoại… Đối với An Minh Tri mà nói, cậu không còn có thể dễ dàng thỏa mãn nhu cầu sinh lý của Trịnh Dụ Chương nữa.
Mà cậu vẫn luôn thắc mắc, thêm một năm nữa là Trịnh Dụ Chương bước sang tuổi bốn mươi, mà tại sao tinh lực hắn còn dồi dào quá vậy?
Cậu đắp chăn lười biếng nằm lì ở trên giường, càng nghĩ càng thấy vô lý, không khoa học chút nào, cậu cảm thấy có một ngón tay thô ráp dính thuốc mỡ lành lạnh của Trịnh Dụ Chương đang bôi nhẹ lên eo mình.
Cậu nghe thấy Trịnh Dụ Chương hỏi mình: “Sao da em mỏng vậy, tôi vuốt vài cái là nó đỏ lên rồi.”
An Minh Tri nghĩ thầm, sao ngài không xem lại bản thân mình cọ cọ vuốt vuốt mạnh bạo, tàn nhẫn như nào, sưng lên hết cả rồi.
Sau khi bôi thuốc xong, Trịnh Dụ Chương xoa bóp cho mau tan vết máu bầm, An Minh Tri không ngừng rầm rì than đau, cả người cậu mệt muốn chết rồi, một lát quay ra đã thấy cậu đang nằm úp sấp ngủ ngon lành.
Trịnh Dụ Chương tắt đèn, chui vào trong chăn ngủ.
Diễn viên là một nghề có mức độ nguy hiểm rất cao, mệt mỏi này kia không nói, nhưng vết thương này vết thương kia gộp lại, sợ nhất là để lại mầm bệnh trong người, chưa già mà đã bệnh tật đầy người.
Một trong những nguyên nhân hắn không cho phép An Minh Tri ra ngoài đóng phim là như vậy, đến vết bầm này An Minh Tri còn chịu không nổi nữa rồi, hắn sẽ lập tức không cho phép cậu tham gia thêm các hoạt động khác nữa, nếu An Minh Tri muốn tham gia chương trình tạp kỹ, chương trình thực thế, hay đóng quảng cáo này nọ vừa với sức người, hắn sẵn sàng bày tài nguyên ra trước mắt cậu.
Còn đóng phim điện ảnh với phim truyền hình, đặc biệt là với loại vai phụ của cậu, phần diễn thì không nhiều, mà khổ cực lại không ít, mang vết thương đầy mình trở về như này đây.
Quan trọng nhất là mỗi khi An Minh Tri đi đóng phim sẽ là đi luôn hai tháng ba tháng, chạy khắp nơi trong nước, có khi còn phải đi nhiều nơi lên núi cao, xuyên rừng vắng, sóng điện thoại lúc thì yếu lúc thì rớt luôn, huống chi hắn muốn gọi video, nhiều khi Trịnh Dụ Chương nhớ người muốn khóc lên mà đi tìm cậu.
Trịnh Dụ Chương muốn đi tham ban*, An Minh Tri lại không cho, nói là không cần, lấy đủ thứ lý do trên đời, tóm lại là vẫn không cho hắn đi.
*Tham ban: Những người không thuộc đoàn sẽ đến đoàn để thăm hoặc xem buổi làm việc của một đoàn làm phim nào đó đang quay phim (Nguồn: Baidu).
Đứa lớn đứa nhỏ cũng không làm hắn bớt lo được chút nào.
…
Ngày hôm sau An Minh Tri bị tiếng khóc của Tiểu Dư Dương đánh thức.
Khi thằng nhóc này yên tĩnh thì có thể tự mình ngồi