* Reng....!reng....!reng *
Cô vẫn còn ở phòng làm việc của anh thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, đồng thời anh cũng đưa mắt nhìn qua cô.
" Là mẹ Hoắc gọi em " cô thấy anh nhìn nên vội vàng lên tiếng.
Vì Hoắc Cảnh cứ tưởng cuộc gọi đến đó là Thẩm Đình Nam nên anh mới dùng ánh mắt nghi ngờ để nhìn cô, tới khi biết được bà Hoắc gọi thì anh mới tiếp tục công việc của mình.
" Mẹ Hoắc, con đây " cô nhanh tay bất máy.
" Hôm qua thằng Cảnh có ức hiếp con không? " bà Hoắc từ tốn hỏi.
" Không ạ "
Cô muốn trả lời là có nhưng rồi cuối cùng miệng vẫn nói không với bà Hoắc, cô làm sao dám nói xấu ngay trước mặt anh được, đúng không?
" Vậy thì tốt, Mẫn Nhi! Mẹ hỏi này, Hoắc Cảnh nó có nói yêu con không? Có tỏ tình gì với con hay không? "
" Dạ có ạ " cô liếc mắt nhìn qua anh xem là anh có để ý tới mình không? Thấy anh đang tập trung vào làm việc nên cô mới nhỏ tiếng đáp lại.
Bà Hoắc trong lòng vui như mở hội, lần này thằng con trai của bà cũng thông minh hơn một chút rồi, bà biết chắc thế nào anh cũng sẽ nói ra mà thôi.
Vậy có nghĩa là anh cũng sợ cô rơi vào tay của Thẩm Đình Nam rồi.
" Vậy con thì sao? Mẹ không phản đối hai đứa đến với nhau, từ lâu ba mẹ cũng đã xem con là con dâu của Hoắc gia rồi " bà tiếp tục nhỏ giọng nói.
Hoắc Cảnh từ nhỏ đã trấm tình, ngoài bạn thân Tô Niên của anh ra thì anh rất ít tiếp xúc với người ngoài, nhưng từ khi cô được sinh ra và đến Hoắc gia thì anh lại là người chăm sóc cô vô cùng kỹ càng, những việc đó bà Hoắc đều không phản đối gì mà ngược còn rất vui.
" Con chưa biết ạ, mẹ Hoắc, con đang ở công ty của thiếu gia, có gì con về sẽ nói chuyện với mẹ sau nhé " sợ anh nghe được nên cô mới không trả lời bà ngay.
" Được, được " bà Hoắc nói xong thì cúp máy.
Vừa hay ông Hoắc về thấy vợ mình ngồi cười tủm tỉm thì lòng ông có chút tò mò mà đi tới ngồi xuống cạnh bà, lên tiếng hỏi.
" Có chuyện gì mà bà vui vậy? "
" Ông biết gì chưa? Con trai ông đã tỏ tình với Mẫn Nhi rồi đấy " bà Hoắc vui vẻ kể lại mọi chuyện cho chồng mình nghe.
" Chỉ có chuyện đó mà bà vui đến thế sao? " ông Hoắc biết thế nào ngày này cũng xảy ra thôi.
Ông Hoắc ít nói nhưng ông lại rất tinh mắt, chỉ cần nhìn sơ qua ông cũng biết được con trai ông có ý với cô hay không?
Cũng đúng thôi, việc cả hai nảy sinh tình cảm là chuyện thường tình mà bởi vì anh và cô cùng nhau lớn lên, bây giờ yêu nhau cũng không có gì lạ.
" Đúng vậy, ông không vui sao? "
" Tôi thấy bình thường, trước sau gì tụi nó cũng là một đôi thôi "
Bà Hoắc ngay lập tức liếc mắt nhìn ông, bà không cần nói thì ông cũng hiểu, cái gì mà bình thường chứ? Khó khăn lắm anh mới chịu mở miệng tỏ tình với cô, nếu không có bà thì làm sao anh chịu nói, bà vì sợ mất con dâu nên mới bày mưu.
Ông Hoắc thấy vậy cũng đành ngậm miệng mình lại, thú thật thì ông khá là sợ bà giận, ông sợ vợ không chỉ mới đây mà từ thời còn trẻ lận, mỗi lần bị bà Hoắc liếc thì ông không dám hé miệng nữa lời.
Ngồi lại vài tiếng thì cô đi về, vừa đi tới thang máy đúng lúc Tô Niên đi tới, Mẫn Nhi thấy hắn liền tươi cười chào hỏi.
" Anh Tô Niên "
" Em về sớm vậy? " hắn cũng vui vẻ mà đáp lại cô.
" Vâng, tại thiếu gia còn làm việc nên em không muốn làm phiền anh ấy ạ "
Anh bận nhiều việc làm gì có thời gian nói chuyện với cô, chơi một mình cũng buồn nên cô về luôn.
" Vậy để anh đưa em về " hắn nói.
Lúc nhỏ cô cũng thường xuyên theo anh đến nhà hắn chơi nên hắn cũng xem cô như em gái mình vậy.
" Không cần, tài xế của Hoắc gia đang chờ em ở dưới, anh vào đi, em về đây " cô xua tay từ chối hắn.
Cô đi tới đây cũng có tài xế đưa đón, nên cô không cần hắn phải đưa mình về làm gì.
" Được "
Nói xong thì Tô Niên đi tới phòng làm việc của anh, dạo gần đây hắn lo xử lý một số chuyện của bang mình nên hắn không có thời gian tới đây nhiều, hiện tại khá rãnh nên hắn tới để rủ anh đi uống chút rượu.
" Uống rượu không? " hắn ngồi chéo chân sau đó cất giọng hỏi anh.
" Vào không biết gõ cửa sao? " anh trầm giọng đáp lại.
" Tôi không thích, có đi hay không? " Tô Niên cũng không kiên nể gì mà đáp trả lại anh.
Tính cách của Tô Niên không khác gì anh, hắn cũng chỉ có mỗi Hoắc Cảnh là bạn thân, bề ngoài của hắn vô cùng lạnh lùng nhưng thử nghĩ xem, hắn đứng đầu một hắc bang lớn nếu như không lạnh lùng vô cảm thì làm sao có thể khiến người khác nể phục mình.
" Đi " anh nhìn đồng hồ trên tay sau đó đứng lên cầm áo khoác đi ra ngoài.
Hai người cùng nhau ra ngoài, đi tới sảnh của công ty thì gặp thư