Chỉ mới 6 giờ sáng vậy mà cô đã rời giường, thay đồ xong thì Mẫn Nhi xuống nhà cũng bởi vì có Võ Thu Hoài nên cô muốn trò chuyện chơi xíu ấy mà.
" Mẫn Nhi, sao em thức sớm vậy? " Thu Hoài thấy cô đi xuống thì cất giọng hỏi.
" Em trước giờ vẫn thức sớm mà " cô đáp.
Không thức 6h thì thức 6h30 và đó là thói quen của cô từ rất lâu.
" Mẫn Nhi, em bao nhiêu tuổi? "
" Em 19 tuổi ạ "
Xem ra cô vẫn còn trẻ tuổi, trong đầu cô ta cũng đoán được cô chạc tuổi đó, nhìn nét mặt non nớt của cô cũng đủ hiểu.
" Cho chị hỏi, em và thiếu gia là sao? Hôm qua chị thấy hai người....!" vì tò mò nên cô ta không kiềm lòng được mà hỏi cô ngay.
Nhắc tới chuyện hôm qua làm cô có chút ngại ngùng, không chỉ quản gia Lê thấy mà còn có Võ Thu Hoài nữa, làm cô cứ tưởng chỉ có mình quản gia Lê ở đó thôi.
" Em và thiếu gia là thanh mai trúc mã ạ " cô cười nói.
Vì anh có nói khi nào người khác hỏi thì cô sẽ trả lời như vậy nên Mẫn Nhi không dám cãi lời anh.
" Vậy à "
Võ Thu Hoài không ngờ cô lại là thanh mai trúc mã của anh, nhìn cách đối xử của anh thì cô ta cũng biết mức độ thân thiết của hai người ra sao.
Khi hai người đang nói chuyện với nhau thì Hoắc Cảnh đi xuống, nhìn thấy cô đang cười nói vui vẻ thì đôi mày anh cau lại, cô thức sớm là vì lý do này sao? Võ Thu Hoài vừa tới nhưng chưa gì cô đã thân thiết vậy rồi à.
" Mẫn Nhi, qua đây " anh cất giọng gọi cô.
" Dạ " cô nghe tiếng anh gọi liền nhanh nhẹn chạy tới.
Cô ngồi xuống cạnh anh, sau đó rót ly trà đưa cho anh, quản gia Lê biết mỗi sáng anh đều uống trà nên đã pha sẵn để trên bàn cho anh.
" Không được tiếp xúc nhiều với người lạ " anh cẩn thận căn dặn cô.
Anh nhìn thì lại không có ấn tượng với Võ Thu Hoài lắm, cũng chẳng thể hiểu lý do, nếu như cô ta không được quản gia Lê nói giúp thì chắc chắn anh sẽ không nhận.
" Em biết rồi mà nhưng chị ấy rất dễ gần chắc không sao đâu, thiếu gia đừng lo "
Nhìn bên ngoài Võ Thu Hoài cũng được chứ bộ, cũng có ngoài hình ưa nhìn, nói chuyện lại rất vui nữa, cô thì lại thích kiểu người như vậy.
" Vẫn nên cẩn thận một chút, đừng để mình bị thương nếu không thì anh sẽ phạt em " anh đưa tay nhéo nhẹ lên chiếc mũi thanh tú của cô.
" Em biết rồi, thiếu gia, trưa nay anh muốn ăn món gì? Em sẽ mang tới cho anh " cô vừa nói vừa chỉnh lại cà vạt cho anh.
Anh ngồi im lặng để cô từng chút chỉnh lại áo cho mình, khoé môi anh nở nụ cười ấm, quả nhiên cảm giác được cô quan tâm khiến anh rất thích.
" Tuỳ em chọn "
Anh trước giờ không kén ăn, đặc biệt là những thứ cô mang tới.
Lưu Mẫn Nhi cười ngọt, có phải anh càng ngày càng đáng yêu rồi không? Từ hôm qua đến giờ cô thấy anh lại dịu dàng hơn hẳn nhưng anh như vậy cũng tốt, cô đỡ phải mệt.
Sau khi ăn sáng xong anh đến Hoắc Thịnh làm việc như mọi ngày, còn cô ở nhà xem có việc gì cần giúp thì sẽ giúp.
" Công nhận thiếu gia đối tốt với em thật đấy, chị ghen tị chết đi được " cô ta nhìn cô nói.
" Thiếu gia từ nhỏ đã đối xử với em rất tốt và lớn lên cũng vậy " cô vui vẻ đáp lại.
Cũng thật may mắn cho cô từ nhỏ cô đã được ông bà Hoắc và anh đối xử vô cùng tốt, đó là điều cô cảm kích nhất.
Khi cô ta thấy cô được quan tâm như vậy thì trong lòng của mình cũng rất ghen tị với cô, cô ta ước rằng mình cũng được như thế.
" Chị không ăn sáng sao? " cô hỏi.
" Chị không quen ăn sáng "
Trước đây nhà cô ta khá khó khăn về mọi mặt, đôi khi ngay cả cơm cũng không có mà ăn nữa là chứ đừng nói đến việc ăn sáng.
" Bữa sáng là quan trọng nhất chị không được bỏ, chị đã đến đây làm rồi thì đừng lo gì cả "
Người hầu ở biệt thự đều được lo đầy đủ tất cả các bữa cơm và chỗ ngủ nên những người ở đây không cần lo về việc đó.
" Ừ chị biết rồi "
Số cô ta sinh ra đã cực khổ, Võ Thu Hoài phải tự mình ra ngoài kiếm tiền từ rất sớm, lo cho gia đình và trên lưng cô ta lúc này còn gánh một khoản nợ không nhỏ do người cha mình để lại vậy nên cô ta mới cố gắng kiếm tiền.
Đến trưa, tầm 11 giờ Mẫn Nhi mang theo hộp cơm lên xe cô được tài xế đưa đến công ty của anh, cô thấy anh đôi khi không ăn trưa vì quá bận việc đã thế không ai bên cạnh nhắc nhở anh nên cô quyết định mỗi ngày sẽ mang cơm đến cho anh phải tận mắt mình nhìn thấy anh ăn hết hộp cơm mới được.
" Chú, Mẫn Nhi đi đâu vậy? " Thu Hoài thấy cô ngồi lên chiếc xe sang trọng rời đi thì liền xoay qua hỏi quản gia Lê.
" Đến công ty đưa cơm cho thiếu gia " quản gia Lê từ tốn đáp.
" Ba mẹ em ấy đâu? Tại sao con không thấy? " cô ta tiếp tục hỏi.
Khi nãy cô có nói từ nhỏ cô đã ở cùng với anh, vậy thì ba mẹ cô đâu? Cô ta muốn biết chút thông tin của cô.
" Ba mẹ Mẫn Nhi trước đây là quản gia của Hoắc gia nhưng đã qua đời rồi, từ đó Mẫn Nhi được ông bà chủ nuôi lớn "
Thì ra là như vậy.
Nếu vậy thì Mẫn Nhi cũng chẳng khác gì cô ta, đều là người hầu cả thôi nhưng vì sao cô lại được đối tốt như vậy? Được anh cưng chiều còn được ngồi lên những chiếc xe sang trọng nhất.
Tại sao cô lại được nhiều ưu ái vậy chứ?
" Thu Hoài, chú nói con nghe, con không nên động đến Mẫn Nhi nếu không