Rất tốt? Ta sao?
Không ngờ tới Lục Trường Sinh lại ở trước mặt Lăng Thịnh Nam khen mình, Hàn Thiên liền có chút ngượng ngùng sờ mũi.
Lúc này, nhận ra trạng thái quẫn bách của hắn, nàng liền thở dài :"Sinh nhi là đệ đệ của ta, đối với tính cách của nó, ta vẫn xem như tương đối hiểu rõ."
"Mặc dù đệ ấy có chút không nói lý lẽ, lại kiêu ngạo, bốc đồng, nhưng kỳ thực tấm lòng cũng không xấu. Thời gian qua, đệ ấy khẳng định đã gây ra không ít phiền toái cho công tử rồi, mong công tử có thể tha lỗi."
Đối với đánh giá của nàng về Lục Trường Sinh, Hàn Thiên vẫn vô cùng tán đồng. Xác thực, vị sư huynh này của hắn mặc dù miệng rất độc ác, nhưng tâm lại tương đối mềm.
"Không đâu, Sư Tỷ đối ta rất tốt."
"Ha, công tử không cần lừa ta làm gì." Lăng Thịnh Nam bất đắc dĩ cười cười, chỉ đem lời hắn nói đương phép lịch sự mà thôi. Đệ đệ nàng có thể đối xử tốt với người khác mới là lạ đâu.
"Nhưng dù sao đi nữa, mong công tử có thể giúp ta chiếu cố Sinh nhi một chút."
Vô duyên vô cớ bị giao cho trách nhiệm chăm sóc Lục Trường Sinh, Hàn Thiên liền kinh nghi. Chỉ là, đối diện với sự tin tưởng của Lăng Thịnh Nam, Hàn Thiên liền phát hiện, bản thân giống như không nói ra được lời từ chối. Ảo não thở dài :"Ta sẽ cố."
Lúc này, Lục Trường Sinh sau khi nghe người bẩm báo việc Lăng Thịnh Nam bị Cố Thiếu Dương chặn đường liền đã lập tức chạy ra khỏi nội viện. Ngay cả Tiểu Oa đang ôm trong tay cũng chưa kịp trả lại cho bà vú.
"Tỷ tỷ."
Chỉ là, đến khi nhìn thấy Lăng Thịnh Nam, Lục Trường Sinh mới phát hiện, thì ra tình cảnh cũng không có giống với trong tưởng tượng của hắn. Hơn nữa, vì sao tỷ tỷ và Hàn Thiên lại trò chuyện với nhau vui vẻ như vậy?
"Tỷ tỷ, đã xảy ra chuyện gì? Ta nghe nói tên Cố Thiếu Dương kia lại đến gây phiền phức cho tỷ, tỷ có sao không?"
Lục Trường Sinh xuất hiện, khiến cho tâm trạng Lăng Thịnh Nam lại càng thêm tốt, mi mắt cong cong đáp :"Là Hàn công tử giúp ta giải vây, khiến Cố Thiếu Dương rời đi a. Không những thế, còn là ngài ấy đỡ kẻ mù lòa như ta lên đây."
"Vậy sao? Đa tạ Sư Đệ." Nghe thấy là Hàn Thiên giúp đỡ tỷ tỷ, Lục Trường Sinh liền chân thành mỉm cười.
Lúc này, tiểu oa nhi trong lòng cũng bắt đầu nhúc nhích, nhắc nhở Lục Trường Sinh về sự tồn tại của mình. Khiến y có xúc động muốn vỗ trán. Làm sao lại quên mất đứa bé này a!
Lục Trường Sinh vội vàng đổi một cái tư thế để Tiểu Oa có thể nằm thoải mái hơn, nhẹ nhàng vỗ về lưng nó xem như an ủi. Mặt mũi y tràn đầy nhu hòa cùng bao dung, mẫu tính gần như đều sắp từ trong đáy mắt tràn ra ngoài. Làm Hàn Thiên nhìn đến ngơ ngác.
Ánh mắt Hàn Thiên quá mức trần trụi, khiến Lục Trường Sinh muốn không chú ý cũng không được. Nhưng là, y chỉ cho rằng hắn đang nhìn Tiểu Oa trong lòng y, vì thế liền nói :"Đây là đường đệ của ta đó, có phải là rất đáng yêu hay không?"
Nhìn thấy biểu tình hân hoan như đứa trẻ chờ đợi khen ngợi của Lục Trường Sinh, Hàn Thiên liền chuyên chú gật đầu :"Ân." Rất đáng yêu.
"Nếu đệ thích, sau này ta liền sinh một đứa để đệ nuôi, thế nào?" Tâm trạng thoải mái, Lục Trường Sinh liền thuận miệng nói đùa.
Kỳ thực từ khi xuyên thư đến nay, Lục Trường Sinh cũng chưa từng nghĩ đến việc tìm người kết hôn sinh con. Huống chi là để con mình nhận Hàn Thiên làm nghĩa phụ.
Bởi vì đoạn đường y cần đi còn rất dài, cũng rất khổ cực. Căn bản là không đủ tinh lực để đặt vào chuyện luyến ái, thành thân.
Thế nhưng, người nói vô tình, người nghe hữu ý. Những lời này của Lục Trường Sinh rơi vào trong tai Hàn Thiên liền đã trở thành một loại ý vị khác.
Hắn bắt đầu tưởng tượng đến bộ dạng chăm sóc nhi tử như hiền thê lương mẫu của Lục Trường Sinh...
Nhi tử của y có phải hay không cũng sẽ có một đôi mắt hoa đào xinh đẹp như y?
Giống như...có một đứa con cũng là chuyện