Lẳng lặng nhìn bọn họ, Lục Trường Sinh liền buông muỗng xuống. Nghiêng mắt hỏi Quân Thường Tiếu :"Sư tôn, người không phải không ăn cay sao?"
Mặc dù biết Lục Trường Sinh bị thương, không thể ăn quá nhiều đồ cay. Nhưng Tần Lãnh vẫn là cho chút ớt vào, bởi vì đồ ăn không có ớt, y liền sẽ ăn không ngon miệng.
Đang nếm canh gà, nghe Lục Trường Sinh hỏi, Quân Thường Tiếu biểu hiện vẫn rất thong dong, đạm nhiên cảm khái.
"Lúc trước không thích, nhưng bây giờ thì thích rồi."
Nhìn Lục Trường Sinh, lại nhìn Quân Thường Tiếu. Hàn Thiên liền cúi đầu, lại múc một bát canh đưa cho Lục Trường Sinh.
"Có ớt, không ăn." Lục Trường Sinh lắc đầu né tránh, cũng không nhận lấy bát canh này, thần sắc vô cùng nghiêm túc.
Thấy thế, Hàn Thiên không khỏi lấy làm kỳ lạ, nhìn bát canh trong tay mình, nghi hoặc hỏi :"Ta nghe nói ngươi rất thích ăn ớt mà."
"Lúc trước thích, bây giờ không thích nữa." Học theo điệu bộ thong dong của Quân Thường Tiếu, Lục Trường Sinh thản nhiên đáp.
".................."
Nụ cười trên mặt Quân Thường Tiếu lập tức cứng đờ. Muỗng canh cũng buông xuống, đặt trở lại trong bát.
Lúc này, Hàn Thiên cũng có chút khó chịu, đè nén tính tình tới dỗ y :"Sư Tỷ, đừng nháo nữa, mau ăn đi."
"Ta không thích ăn đồ thừa của người khác." Đem bát canh đẩy ra xa, Lục Trường Sinh một mặt ghét bỏ nói. Đồng thời, lại 'trừng mắt' với Hàn Thiên :"Đây là canh của Sư Ca nấu cho ta. Ngươi cho hắn ăn, có hỏi qua ý của ta sao?"
"Lục Trường Sinh, sao ngươi có thể gây sự vô lý như vậy. Ngài ấy là sư tôn của ngươi, chỉ ăn một bát canh mà thôi, ngươi có cần tính toán chi li như vậy hay không?"
"Ta vô lý? Ngươi tự tiện dùng đồ của ta còn trách ta vô lý? Hàn Thiên, sao ngươi không lên trời luôn đi?" Mặc dù đầu óc mê mang, nhưng tính khí nóng nảy của Lục Trường Sinh vẫn là bị câu ra.
"Nếu cô nương đã được hứa gả cho ngươi, nửa đường lại đi lấy phụ thân của ngươi, ngươi sẽ không tức giận sao?"
"Ngươi..." Hàn Thiên á khẩu, nhất thời không tìm được cách nào phản bác, cho nên chỉ có thể giận mắng :"Đây là hai chuyện khác nhau, làm sao có thể..."
"Được rồi, Sư Đệ." Quân Thường Tiếu ngăn Hàn Thiên lại, hướng hắn lắc đầu, tỏ vẻ đừng chấp nhất với Lục Trường Sinh.
Nghẹn một ngụm khí, nhưng đối diện với Quân Thường Tiếu, Hàn Thiên cũng sẽ không ngỗ nghịch. Cúi đầu thu dọn nồi cùng bát canh. Sau khi dọn xong, hắn liền hừ lạnh vứt lại một câu, xoay người rời đi :"Nếu ta còn bước vào gian phòng này của ngươi, ta liền là con chó nhỏ."
Hàn Thiên hùng hổ đi rồi, nhìn thấy Lục Trường Sinh vẫn mơ màng ngồi trên giường. Quân Thường Tiếu liền nheo mắt lại, sau đó cũng cất bước ly khai.
Rời đi rồi, Hàn Thiên mới từ từ lãnh tĩnh lại, cũng không còn cảm giác tức giận như vừa rồi nữa. Lúc nãy, hắn nhớ rõ bản thân là định đến xin lỗi Lục Trường Sinh. Nhưng không biết vì sao, một lúc sau lại mất đi bình tĩnh mà cùng y cãi nhau.
Lúc này, Quân Thường Tiếu đã đi tới bên cạnh Hàn Thiên, đạo :"Ngươi đừng trách Sư Tỷ, mỗi lần bị sốt cao, tính cách của y đều sẽ như vậy, luôn luôn nói mê. Khi tỉnh lại sẽ không còn nhớ được mình đã từng nói gì nữa."
"Nhưng mà sư tôn...chẳng lẽ ngài không giận y sao?" Mặc dù biết lời nói, hành động khi nãy cũng không phải là bản ý của Lục Trường Sinh. Nhưng Hàn Thiên vẫn là thay Quân Thường Tiếu cảm thấy bất bình.
"Không có. Quen thuộc rồi liền tốt rồi."
Nếu lúc trước, Hàn Thiên còn cảm thấy Quân Thường Tiếu lãnh đạm, xa cách với người khác. Thì bây giờ, hắn đã bị lòng bao dung của y làm xúc động. Từ tận tâm can nói :"Sư tôn, người thật tốt."
Đứng dưới tuyết rơi, Quân Thường Tiếu cười nhạt, gương mặt thanh lãnh thường ngày lại trở nên nhu tình hiếm thấy. Khiến đáy lòng Hàn Thiên rung động, giống như cả nhân sinh đều dừng lại tại thời khắc này.
-----------------------------
"Cắt cổ gà, nấu nước sôi, vặt lông, mổ bụng..."
"Vo một bát gạo, bỏ vào nồi, đổ năm bát nước, bỏ một chút muối, chút đường,..."
Hàn Thiên đem quyển 'sách dạy nấu canh hầm' trong tay đặt xuống. Hít sâu một hơi, xoa nhẹ mi tâm đang đau nhức của mình. Đến hiện tại, hắn mới biết được, thì ra nấu ăn còn khó khăn hơn cả lần đầu tiên học ngự kiếm, lần đầu tiên dẫn khí nhập thể.
Nhìn nồi canh gà đã đun sôi trên bếp, hắn liền dùng thìa nếm thử một chút. Sau đó, hai mắt lập tức đỏ lên, đem trọn ngụm canh phun ra ngoài, liên tục ho khan.
Mụ mụ, đây là đồ cho người ăn sao?
Vừa cay lại vừa mặn...
Tưởng