Lục Trường Sinh đứng dưới tán cây, hai chân cọ qua cọ lại để không bị tê. Lúc này đều đã sắp tới giờ Tuất rồi. Nhưng vẫn không thấy bóng dáng Hàn Thiên đâu.
"Mẹ a, đừng nói tiểu tử này cho ta leo cây rồi nha."
Càng nghĩ, Lục Trường Sinh càng cảm thấy có khả năng này. Nói không tức giận thì đó chính là giả.
Ngay khi Lục Trường Sinh tức tối, muốn trở về tìm Hàn Thiên tính sổ thì y liền bắt gặp Tần Lãnh đang đi xuống núi. Vẫn là biểu tình lạnh lùng, bất cận nhân tình như ngày thường.
"Sư Ca, ngươi có việc cần xuống núi sao?" Lục Trường Sinh mon men tới gần, chớp chớp mắt, vô tội nhìn Tần Lãnh.
Tần Lãnh gật đầu, cũng không khước từ sự thân cận của y :"Ừ."
"Vậy..." Đôi mắt hơi lóe một chút, giống như đang tính toán gì đó. Lục Trường Sinh liền bày ra bộ dáng tươi cười nịnh nọt ôm lấy cánh tay hắn, làm nũng :"Sư Ca~ Cho ta đi chung với ngươi có được không? Ở một mình buồn chán lắm."
Mặc dù không biết Sư Ca xuống núi làm gì, nhưng dẫn y theo để y giết thời gian thì hẳn sẽ không trở ngại đâu a?
Nhìn chăm chú Lục Trường Sinh, Tần Lãnh vẫn lạnh mặt. Chỉ là đưa tay xoa đầu y, động tác tràn đầy sủng nịch. Gật gật đầu.
"Cảm ơn Sư Ca, Sư Ca tốt nhất!" Lục Trường Sinh hoan hô. Sau đó liền cùng Tần Lãnh sóng vai xuống núi.
Về phần Hàn Thiên? Ha, vẫn là vứt ra sau đầu đi.
Ban đêm, đường phố bắt đầu lên đèn. Đỉnh đầu treo cao ba hàng đèn lồng đỏ cùng dù giấy vô cùng xinh đẹp.
Người qua lại đông đúc vô cùng, gần như không có chỗ bước đi, phải chen chúc với nhau. Dọc đường, đủ loại sạp hàng bày bán thức ăn, đèn lồng,... Không khí tưng bừng mà náo nhiệt.
Lục Trường Sinh hết nhìn đông lại nhìn tây, nhìn cái gì cũng cảm thấy mới mẻ.
Bởi vì dung mạo cả hai đều quá mức xuất chúng, nên cũng thu hút vô số ánh nhìn của cả nam lẫn nữ. Đối với việc này, Lục Trường Sinh đã sớm quen thuộc, nên chẳng thèm để tâm tới.
Đem một khối tượng đất bỏ xuống, Lục Trường Sinh liền nghi vấn :"Sư Ca, ngươi rốt cuộc xuống núi để làm gì a?"
"Tùy tiện nhìn xem." Ngữ điệu Tần Lãnh không chút phập phồng. Dọc đường cũng chưa từng nhìn quanh một cái. Phảng phất chỉ đơn thuần muốn bồi Lục Trường Sinh đi chơi.
Lục Trường Sinh cũng không ngốc. Rất nhanh liền nhìn xuyên lời nói dối vụn về của hắn.
Không tiếp tục dè dặt nữa, y liền bắt lấy cổ tay của hắn chạy đi, vui vẻ quay đầu nói :"Sư Ca, hôm nay ta sẽ dẫn ngươi dạo quanh nơi này. Khẳng định sẽ để ngươi ghi nhớ cả đời."
----------------------------
Lúc này, Hàn Thiên vẫn luôn chăm chú nhìn sắc trời tối đen như mực, tâm thần rối như tơ vò.
Hắn đang nghĩ, Lục Trường Sinh có thể hay không sẽ ngu ngốc đứng đợi bản thân tới tận bây giờ.
Y có phải là rất thất vọng, rất buồn bã, mất hết niềm tin vào hắn?
"Hàn Thiên."
Bị âm thanh này làm bừng tỉnh, Hàn Thiên liền xấu hổ triều Quân Thường Tiếu :"Sư tôn, xin lỗi, ta thất thố rồi."
"Đây đã là lần thứ ba ngươi mất tập trung." Quân Thường Tiếu đem tách trà thả trở về. Tâm tình vốn rất tốt cũng bị Hàn Thiên làm hỏng, u oán trừng mắt :"Ngươi rốt cuộc là đang suy nghĩ gì vậy?"
"Ta...ta cũng không biết nữa..."
Lúc này, Hàn Thiên chỉ cảm thấy đầu đau vô cùng, tư duy rối loạn như một nắm tơ vò vậy.
Vốn dĩ được bồi cạnh sư tôn, cùng người ngắm trăng, hắn vốn dĩ nên rất vui. Nhưng từ đầu tới cuối, mãn đầu óc của hắn đều chỉ nghĩ tới Lục Trường Sinh. Thậm chí còn thất thần nhiều lần.
Đến ngay cả nước trà Quân Thường Tiếu pha - thứ mà bình thường hắn nghĩ cũng không dám nghĩ. Khi uống vào rồi đều trở nên nhạt nhẽo như nước lã.
Về phần những lời Quân Thường Tiếu nói...hắn ngay cả một chữ cũng không nghe vào, chỉ cảm thấy tẻ nhạt khôn cùng.
Trước kia, khi chưa cùng Lục Trường Sinh phát sinh quan hệ, thì hắn vẫn còn không nhận ra. Nhưng kể từ ngày ở trong sơn động, chiếm đoạt được y. Hắn mới sửng sốt phát hiện, bản thân giống như thay đổi.
Không phải tình cảm, mà là tâm cảnh.
Hắn tự đặt tay lên tâm mình, lại tự hỏi bản thân, hắn thật thích Quân Thường Tiếu sao?
Đương nhiên là thích. Nhưng đó cũng không phải là tình yêu.
Đối diện với Quân Thường Tiếu, hắn sẽ cảm