Trước khi xuyên không, Lục Trường Sinh cũng không phải người nóng tính. Chỉ là sau khi đến đây, có lẽ chịu đến nguyên chủ ảnh hưởng. Tính khí của y liền trở nên xấu đi. Y có thể hạ mặt đến xin lỗi Hàn Thiên, cũng đều đã cố gắng hết sức rồi.
Vốn dĩ, y muốn thử xem có thể cải thiện quan hệ của cả hai một chút hay không. Nhưng từ thái độ ác liệt của Hàn Thiên đến xem, thì suy nghĩ của y giống như đã quá mức ngây thơ rồi. Độ chán ghét của Hàn Thiên đối với nguyên chủ đã sớm lên tới đỉnh cấp, căn bản không phải ngày một ngày hai có thể thay đổi được.
Thứ y thiếu nhất ở hiện tại chính là thời gian. Không lâu nữa, cao trào trong nguyên tác sẽ xuất hiện, đến lúc đó, Hàn Thiên sẽ hắc hóa, cũng đồng nghĩa với việc y phải chết. Thời gian lưu cho y không còn nhiều, không đủ để nước ấm nấu ếch xanh, dùng tình thương cảm hóa Hàn Thiên.
Cho nên, nếu muốn sống, y chỉ có thể nghĩ cách khác mà thôi...
Ôm đùi Quân Thường Tiếu? Thôi, nghĩ cũng đừng nghĩ, hắn ta ốc còn không mang nổi mình ốc, làm sao bảo đảm mạng nhỏ cho y được.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lục Trường Sinh liền bi thương phát hiện, giống như chả có cái đùi nào mà bản thân có thể ôm được cả. E rằng chỉ có thể tự mình ôm đùi của mình mà thôi.
Về phần làm sao ôm? Ha hả, đương nhiên là đi cướp đoạt bàn tay vàng...khụ khụ...là giải cứu nam chính rồi.
Không có bàn tay vàng = nam chính không hắc hóa = nam chính không giết người vô tội vạ.
Nghĩ nghĩ, Lục Trường Sinh liền bị sự hy sinh giải cứu thế giới của mình làm cho rớt nước mắt.
Mẹ a, ta thật là cao cả quá mà!
Rốt cuộc, đặt ra mục tiêu, Lục Trường Sinh liền quyết định đợi khi thời cơ đến, y sẽ thay vào chỗ nam chính, giành lấy bàn tay vàng!
"Sư Tỷ."
Nghe thấy thanh âm này, thần sắc trầm tư trên mặt Lục Trường Sinh liền tan biến ngay lập tức. Vừa ngoái đầu nhìn lại, quả nhiên liền thấy được Tần Lãnh.
Tần Lãnh là đại đệ tử dưới trướng Quân Thường Tiếu. Bái nhập vào năm bảy tuổi, đến nay đã tròn hai mươi năm. Lúc nhỏ, mỗi khi Quân Thường Tiếu bế quan, đều là Tần Lãnh đến chăm sóc, dạy nguyên chủ luyện kiếm.
Mặc dù còn rất trẻ, nhưng tu vi của hắn đã đột phá Kết Đan hậu kỳ, sắp bước vào Nguyên Anh cảnh. Được xưng tụng là đệ nhất Kiếm đạo thiên tài của tu chân giới.
Nếu hỏi Lục Trường Sinh, sau khi xuyên qua hắn cảm thấy có hảo cảm với nhân vật nào nhất trong 'Thù Đồ'. Thì đó chỉ có thể là Tần Lãnh.
Trong nguyên tác, Hàn Thiên dẫn theo ma tộc công phá Vạn Kiếm tông. Quân Thường Tiếu bị Hàn Thiên bắt đi. Khi đó, nguyên chủ và Tần Lãnh bị kẹt trong biển lửa, Tần Lãnh vì bảo hộ nguyên chủ mà tự bạo Nguyên Anh, xé rách hư không để hắn thoát đi.
Còn bản thân Tần Lãnh thì lại vùi thân trong biển lửa, bị tác giả cho đi lãnh cơm hộp.
Có câu nói, dân ở tu chân giới, rất ít có gà giữa bầy hạc cũng không phải là sai.
Dung mạo Tần Lãnh mặc dù không đánh sâu vào thị giác như Hàn Thiên. Nhưng cũng vô cùng tuấn lãng. Mày kiếm, mắt sắc như ưng, sóng mũi thẳng tắp. Quanh thân quanh quẩn một cỗ khí tức xơ xác tiêu điều, cự người ngàn dặm.
Đặt ở hiện đại, thỏa thỏa chính là một vị nam thần cao lãnh.
"Sư Ca, ngươi mới từ Hóa Nguyên bí cảnh trở về sao a?" Lục Trường Sinh vui mừng chạy đến, cũng không bị khí chất lãnh đạm của Tần Lãnh hù doạ.
Nhìn thấy Lục Trường Sinh, khóe môi Tần Lãnh liền cứng nhắc nhếch lên, đáy mắt nhu hòa. Từ trong giới chỉ lấy ra một gói giấy dầu đưa cho y :"Cho ngươi."
"Oa, bánh bao ớt cay! Sư Ca là tốt nhất!" Nhìn thấy từng cái bánh bao nóng hổi trong bao giấy, Lục Trường