**Chương này chứa yếu tố H, ai không đọc được xin mời click next.
Lúc này, Hàn Thiên đã luồn tay chạm vào da thịt lạnh lẽo như bạch ngọc không tì vết của y. Đồng thời lại vân vê hai khỏa tiểu đậu đỏ ở trước ngực. Khiến y hơi nhột, khẽ giật người muốn tránh đi. Nhưng vẫn bị hắn giữ chặt lại.
Một lúc lâu sau, Hàn Thiên mới buông tha cho cánh môi bị chà đạp đến sưng đỏ của y. Chuyển dần xuống dưới, mút lấy yết hầu cùng xương quai xanh, để lại một loạt dấu hôn xanh đỏ.
"Ngươi...ách..." Lục Trường Sinh muốn mắng người, nhưng âm thanh phát ra lại có phần nghẹn ngào, khiến y hoảng sợ, vội vã ngậm miệng lại.
Chỉ là, Hàn Thiên hiển nhiên cũng phát hiện sự túng quẫn của y, cười nhạt :"Không sao, ta thích nghe âm thanh của ngươi."
"Ngươi...cút!" Chỉ là, sự 'khích lệ' của hắn, nghe vào trong tai Lục Trường Sinh lại trở nên chói tai như vậy. Khiến y giận đến mặt đều trướng đỏ.
Bị mắng nhiều, Hàn Thiên cũng đã sớm thành thói quen. Hắn căn bản chưa từng ảo tưởng tới việc Lục Trường Sinh có thể hùa theo đáp lại hắn. Cho nên, hắn liền cúi đầu, tiếp tục với 'công việc' của mình.
Vùng bụng, đùi, cánh tay, đến tận từng ngón chân của Lục Trường Sinh đều bị đối phương tỉ mỉ liếm qua một lần, tựa như đối đãi với trân bảo gì đó.
Lúc này, hắn đang vùi đầu vào giữa hai chân y, đem phân thân của y ngậm vào trong miệng. Khoái cảm ập tới, khiến y chỉ có thể bất lực vịn lấy bức tường sau lưng mình. Hai chân muốn khép lại, nhưng lại bị đôi tay khỏe mạnh của hắn giữ lấy.
Lục Trường Sinh cắn môi, ép không cho mình phát ra một chút âm thanh đáng xấu hổ nào. Hai mắt rơi vào bóng tối, khiến cơ thể càng thêm nhạy cảm.
Cuối cùng, sau một cái mút mạnh của hắn, y rốt cuộc cũng không nhịn được mà buông thả trong miệng hắn.
Hàn Thiên lúc này cũng ngẩng đầu, đem dịch thể trong miệng nuốt vào. Khóe môi còn vương lại một chút chất lỏng màu trắng, hắn vươn đầu lưỡi đem nó liếm sạch, không chút lãng phí.
Sau đó, mới từ trên cao nhìn xuống Lục Trường Sinh, theo bản năng châm chọc :"Sư Tỷ, bị kẻ thù làm bắn là có tư vị như thế nào?"
Vừa được Hàn Thiên buông ra, Lục Trường Sinh liền đã co người lại ở trong góc. Y trầm mặc không nói. Chỉ là bả vai run lên liên tục, có giận dữ đan xen hoảng loạn.
Khăn che mắt hằn lên một vệt nước. Theo sau đó, một dòng lệ liền dọc theo gò má chảy xuống, rơi vào sườn mặt gầy gò.
Bộ dạng yếu ớt, bất lực này, là lần đầu tiên Hàn Thiên bắt gặp được trên người Lục Trường Sinh.
Ngày thường, y luôn luôn dùng bộ dạng quật cường, kiêu ngạo, vô tâm vô phế đến nhìn xem hắn.
Chỉ có lần này, y không giận, không mắng, mà chỉ yên tĩnh ngồi đó.
Hàn Thiên thừa nhận, hắn hối hận, hối hận với lời chế giễu bản thân vừa mới nói ra. Chỉ là, bắt hắn xin lỗi, đó cũng là chuyện không thể nào.
Nhưng là, trong lòng đau xót, nảy sinh thương tiếc lại khiến hắn không tài nào xem nhẹ được. Chỉ có thể ngồi xuống bên cạnh y, đem dây thừng đang trói tay y cởi ra.
Đập vào mắt Hàn Thiên chính là cổ tay hằn lên một vệt đỏ thật sâu, có chút phá da, rơm rớm máu do cọ sát trong lúc giãy giụa.
Ngay tức khắc, sắc mặt Hàn Thiên liền trầm xuống. Từ giới chỉ lấy ra thuốc mỡ, đau lòng thoa lên vết thương cho y.
"Có đau không?" Vừa thoa, Hàn Thiên vừa cúi đầu thổi nhẹ, dò hỏi cảm giác của Lục Trường Sinh, động tác nhẹ nhàng đến cực điểm, sợ làm đau đến đối phương.
Lục Trường Sinh vẫn không trả lời.
Bỗng dưng, linh cảm trực nhảy. Hàn Thiên liền theo bản năng đưa tay ra đón đỡ.
Lúc này, một cây trâm gỗ đang ghìm sát vào trên cổ hắn, cách hắn chưa tới một li. Chỉ cần khi nãy hắn phản ứng chậm hơn một chút, thì