Lẩm bẩm, Hàn Thiên lại theo giới chỉ lấy ra một viên kẹo.
Kể từ đêm trung thu trở về, hắn liền đã quyết tâm học ăn cay. Bắt đầu chính là từ những viên kẹo rừng này.
Mặc dù mỗi lần ăn vào đều khiến hắn gần như sắp mất nửa cái mạng.
Hàn Thiên ngậm viên kẹo trong miệng, cảm nhận từng tia cay đắng lan tràn trong vị giác. Hắn đứng dậy, bước chân thả nhẹ rời khỏi phòng Lục Trường Sinh.
Gió lạnh ùa vào mặt, khiến hai mắt hắn hơi cay xè, khóe miệng cong lên một nụ cười chua xót :"Cay quá."
Cũng không biết thứ thấy cay là vị giác hay là chính đáy lòng của hắn.
--------------------------
Hôm đó, sau khi nổi giận rời khỏi chủ điện. Không lâu sau, Hàn Thiên liền gặp được Tần Lãnh.
Quá mức tức giận, hắn liền lập tức tiến tới, giận cá chém thớt nắm lấy cổ áo Tần Lãnh :"Ngươi không phải thích Sư Tỷ sao? Vì sao khi nãy lại không kiên trì phản đối? Y quan tâm ngươi như vậy, khẳng định sẽ nghe theo lời ngươi."
"Tại sao ta phải ngăn cản y?" Sắc mặt Tần Lãnh không đổi, chỉ là khẽ dùng sức hất tay Hàn Thiên ra, đồng thời sửa lại cổ áo :"Ta thích y. Cho nên ta tôn trọng ý kiến của y. Y vui, ta liền vui. Y buồn, ta sẽ ở bên y."
"Mặc dù là vậy, chẳng lẽ ngươi cam tâm nhìn y cưới người khác hay sao?" Hàn Thiên rõ ràng vẫn chưa bị hắn thuyết phục, nổi giận gầm lên.
Lúc này, Tần Lãnh cũng không lảng tránh, đôi mắt lãnh đạm nhìn chằm chằm vào Hàn Thiên, sắc bén tựa như hai thanh bảo kiếm :"Đương nhiên là không cam tâm."
"Nhưng ta càng không muốn thấy y khổ sở. Ta không muốn đem mong muốn của mình áp đặt lên người y. Không muốn y vì nể mặt ta mà buông bỏ lựa chọn của mình."
"Đó không phải yêu, là ích kỷ."
Những lời này của Tần Lãnh tựa như một viên đá rơi vào mặt hồ, cảnh tỉnh Hàn Thiên.
Phải chăng...là do hắn quá mức ích kỉ, chỉ biết nghĩ cho bản thân?
Nhìn hắn đờ người ra đó, Tần Lãnh cũng không lại đứng đây nữa, lạnh lùng bước qua hắn. Chỉ để lại vài câu nhắc nhở.
Sức chịu đựng của một người là có giới hạn, tình cảm hay tình thân cũng vậy, cũng có thời hạn sử dụng của nó. Y có thể nghe theo hoặc tha thứ cho hắn một lần, hai lần, nhưng sẽ không bao giờ lặp lại năm lần, mười lượt.
Đừng để cuối cùng ngay cả thân phận sư đệ cũng không giữ lại được.
--------------------------
Hôm nay là đại hôn của đại thiếu chủ Đoạn Đao Môn và đường tiểu thư của Vân Lan Thánh địa.
Từ cổng lớn Đoạn Đao Môn, dọc theo đường lớn thẳng hướng Vân Lan Thánh địa đều được lót vải đỏ, treo đầy đèn lồng hỷ. Sính lễ cùng đội ngũ đón dâu có thể nói là sa sỉ bậc nhất, tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả của tu chân giới. Chân chính đạt tới mười dặm hồng trang.
Không những thế, tất cả tông môn thế gia chỉ cần nằm trên tam lưu thì đều nhận được thiệp mời. Khách khứa đông đúc đến mức người không biết còn tưởng rằng là đang thi đấu tiên minh.
Trà lâu, tửu quán, khắp nơi đều đang bàn tán về việc này. Vô số tán tu chen lấn tới xung quanh đường lớn, chỉ mong được nhìn thấy tràng cảnh sa hoa này một lần.
Mặc dù hôm đó Lục Trường Sinh đã quyết định muốn thành thân vào ngày 16-9. Nhưng do cảm thấy hôn nhân đại sự không thể qua loa như vậy được, nên phu thê Trình Húy vẫn là đi bàn bạc lại với Vân Lan Thánh chủ. Cuối cùng quyết định dời ngày đại hôn tới trước một tuần.
Ngày 9-9, tiết Trùng Dương, đại hỷ.
( Tết Trùng Dương còn được gọi là tết Trùng Cửu. Theo quan niệm, "cửu cửu 九 九", đồng âm với từ "cửu cửu 久 久" - có nghĩa là lâu dài, bền vững.)
Hàn Thiên lúc này đang đứng trước cửa lớn Đoạn Đao Môn, đợi đội ngũ đón dâu trở về. Trên mặt hắn không có nửa phần biểu lộ, vô bi, vô hỷ, tựa như đã chết lặng.
Hai canh giờ trước, Lục Trường Sinh liền đã đi đón dâu. Tính tới hiện tại, thì có lẽ cũng sắp sửa về tới nơi.
Không để đám người chờ đợi quá lâu, tiếng kèn hỷ