Đêm nay, Hàn Thiên lại làm một giấc mơ...
Không có kiều diễm ướt át như những lần trước, mà chỉ có gió lạnh sắc bén như lưỡi đao không ngừng phất qua mặt. Khung cảnh chân thật đến mức khiến hắn gần như quên đi đây chỉ là mộng cảnh.
Lúc này, hắn đang lơ lửng bên trong một cái hắc động...hoặc nói đúng hơn, là một cái khe nứt trên bầu trời.
Trước mắt hắn là vô tận chiến hỏa bùng nổ, thây chất thành đống, máu chảy thành sông, tiếng oán than đầy trời.
Phía sau hắn, lại là vô biên hắc ám cùng hỗn độn khí lưu, tựa như một cái cối xay, không ngừng tỏa ra lực hút đem hắn lôi kéo. Chỉ cần rơi vào trong, liền sẽ thịt nát xương tan, ngay cả tro cốt cũng không còn.
Khí kình bén nhọn chân thật đến đáng sợ lướt qua da thịt. Khiến Hàn Thiên không dám xem nhẹ, từ tận đáy lòng toát ra sợ hãi. Mười ngón tay hắn cố bấu víu vào trong mặt đất, dù máu thịt đã giàn giụa be bét, nhưng vẫn không dám buông lỏng tay.
Mồ hôi chảy như thác đổ, Hàn Thiên ngay cả sức lực kêu cứu cũng không có.
Sức hút phía sau càng ngày càng mạnh, khiến cả người hắn cũng bị kéo lê ra sau, để lại mười đầu vết máu khảm sâu vào mặt đất.
Lúc này, ánh mắt Hàn Thiên lại chợt phát hiện một bóng người.
Bạch ảnh như mây, nguyệt sắc tà áo dài phết đất, đối phương đang từng bước một đi về phía hắn.
Mặc dù không nhìn rõ mặt, nhưng hắn cảm thấy, đây chính là y!
"Sư...Tỷ...Cứu ta!" Thở hổn hển từ trong kẽ răng phun ra mấy từ này, hai mắt Hàn Thiên liền lóe lên nồng đậm hy vọng cùng niềm tin sống.
Thế nhưng, làm trái tim hắn lạnh lẽo chính là, đối phương dừng lại...
Xa xa, còn vang tới tiếng hô hoán của kẻ nào đó...
"Không xong rồi, Truy Phong Kiếm Quân bị ma tộc đả thương!"
Gần như trong phút chốc, Hàn Thiên liền bắt gặp thân ảnh bạch y kia run lên.
Thấy vậy, đáy lòng hắn cũng lập tức run theo. Khóe môi mấp máy, cơ bắp trên người đều căng thẳng, không ngừng tự thôi miên chính mình...
Sẽ không, y sẽ đến cứu ta.
Y vẫn sẽ cứu ta!
Chỉ là, hiện thực so với viễn tưởng lại càng phải tàn nhẫn rất nhiều.
Bạch ảnh quay lưng, gần như không có nửa phần do dự. Dưới ánh mắt tuyệt vọng của hắn, đối phương từng bước, từng bước một đi xa, một cái ngoái đầu cũng không thèm nhìn lại.
Không! Lục Trường Sinh, quay lại đây, ta ở chỗ này a!
Lục Trường Sinh, ta sắp chết, ta không cầm cự nổi nữa...Ngươi nhìn ta đi...
Lục Trường Sinh, ngươi ngoái lại nhìn ta đi a!
Tay ta đau quá...
Ta cũng có huyết nhục chi khu, ta cũng biết đau, cũng sẽ chết mà...
Lục Trường Sinh! Ta ở đây...
Trong lòng Hàn Thiên điên cuồng gào thét. Cũng không biết do đau đớn của thể xác hay tâm hồn, lại khiến ánh mắt hắn bị lệ nóng phủ mờ.
Một khắc mất hết sức lực mà buông tay ra. Thứ cuối cùng đập vào mắt hắn, chính là khuôn mặt cao lãnh, tái nhợt không có một tia huyết sắc của người đó...
Đối phương đang chạy nhanh tới, tiếng gọi vang vọng trong thương khung :"Hàn Thiên!!!"
Thì ra...
Người cuối cùng đưa tay cứu giúp hắn. Cũng không phải là Lục Trường Sinh hắn ngày nhớ đêm mong.
Mà chính là...sư tôn.
----------------------------
Hàn Thiên từ trong ác mộng tỉnh lại, cảm giác bị trăm vạn lưỡi đao sượt qua người kia vẫn còn quanh quẩn trên da thịt hắn.
Hắn sờ khỏa tâm đang nhảy lên liên tục của mình, đưa tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
Cũng may, chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Thế nhưng, dù rằng biết là vậy, nhưng Hàn Thiên vẫn cứ day dứt trong lòng về bóng lưng của Lục Trường Sinh khi đó.
Nếu như...hắn chỉ nói là nếu như mà thôi.
Nếu những chuyện trong mơ này thật sự xảy ra, vậy thì y sẽ lựa chọn thế nào? Phải chăng...sẽ cứu hắn?
Cứ mãi lo nghĩ, rốt cuộc, Hàn Thiên vẫn là không nhịn được mà vội vã rời giường, đi tìm Lục Trường Sinh.
Một khắc nhìn thấy y, hắn liền đã gấp không chờ nổi bắt lấy vai y, trực tiếp hỏi :"Lục Trường Sinh, ta có chuyện muốn hỏi ngươi."
"Hỏi ta?" Lục Trường Sinh nhíu mày, phát hiện trạng thái của hắn giống như có chút không đúng. Hai mắt vằn vệt tơ máu, trên trán không ngừng toát mồ hôi lạnh, bàn tay đang giữ lấy y cũng đang run lên cầm cập.
Hàn Thiên tràn đầy thỉnh cầu nhìn y, âm thanh thả rất thấp, hơi run rẩy :"Lục Trường Sinh...nếu ta và Tần Lãnh cùng rơi xuống núi. Ngươi sẽ cứu ai?"
Làm ơn...dù là lừa hắn...cũng xin y đừng nói ra đáp án mà hắn không muốn nghe nhất.
Dùng ánh mắt quái dị quan sát hắn, Lục Trường Sinh liền cảm thấy hắn nhất định là có bệnh rồi. Khi khổng khi không