--Quyển 3 : Ái Hận Triền Miên.
Chớp mắt, kể từ ngày Chính Ma đại chiến năm đó, cũng đã ròng rã 8 năm.
Ngoại trừ vài người đặc biệt ra, thì hầu như tất cả mọi người đều đã quên mất năm xưa, cũng ở trong trận chiến này, nhi tử duy nhất của Lục tông sư đã vẫn lạc nơi đây.
Không có Lục Trường Sinh, thời gian vẫn sẽ trôi qua, xuân hạ thu đông vẫn sẽ tới. Thế gian sẽ không vì Lục Trường Sinh mà dừng lại một giây một phút nào.
8 năm, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.
Tiểu thiếu chủ Trình Vô Thừa của Đoạn Đao Môn hai tháng trước liền đã được kiểm trắc ra Thiên linh căn kim hệ, trời sinh đao cốt. Mới 8 tuổi liền đã có thể dẫn khí nhập thể.
Nhưng làm người ta kinh diễm nhất chính là, sự quật khởi của Phong Luân Tà Tôn.
Nguyên danh của hắn là Hàn Thiên. Là tiểu đệ tử của Kiếm Thiên Tôn. Danh xưng này được gán lên người hắn, cũng là bởi vì tính cách hắn luân chuyển không ngừng, hỉ nộ vô thường, thay đổi như chiều gió.
Mặc dù là đệ tử của Kiếm Thiên Tôn. Nhưng người người đều biết, kể từ 8 năm trước bắt đầu, hắn gần như đã đoạn tuyệt hết thảy quan hệ với Vạn Kiếm tông.
Ngoại trừ cách một đoạn thời gian sẽ trở về dọn dẹp Tĩnh Xu viện, cũng như chăm sóc cây hoa mận trồng trong sân ra, thì những nơi khác, hắn quanh năm đều chưa từng đặt chân tới.
Từ 8 năm trước bắt đầu, Phong Luân Tà Tôn đã không còn nhận lấy 'phụ cấp' từ chỗ Vạn Kiếm tông.
Một thanh mộc kiếm, liền cứ thế ngao du thiên hạ, cùng tu sĩ tranh đoạt bí cảnh, cơ duyên, cũng như đủ loại tài nguyên tu luyện.
Tất cả những thứ hắn đoạt được, đều bị bản thân hắn dùng tới tu luyện.
8 năm, nhất là lúc vừa mới xông xáo, Phong Luân Tà Tôn đã tổng cộng bị người đuổi giết trên dưới trăm lần. Mỗi một lần đều rơi vào tình cảnh cửu tử nhất sinh, đi bộ bên cạnh bờ vực.
Nhưng đây cũng là điều khiến người khác không khỏi khâm phục hắn. Đó chính là, dù bị ép vào tuyệt cảnh, hắn vẫn như cũ có thể sống tiếp, hơn nữa còn ngày càng cường đại.
Mà những kẻ năm xưa từng khó xử hắn, không ngoại lệ đều sớm bốc hơi khỏi thế gian, bị thời gian vùi lấp.
Phong Luân Tà Tôn rốt cuộc mạnh bao nhiêu?
Có thể nói, tu vi của hắn tăng lên phảng phất như là cưỡi gió mà đi. Đã sớm vượt qua sư huynh Kiếm Quân và sư tôn Kiếm Thiên Tôn của hắn.
Nếu có người nói, hắn chính là con riêng của thiên đạo, e rằng đều sẽ có người tin là thật.
Bởi vì loại khí vận này, đơn giản là quá mức nghịch thiên!
Phong Luân Tà Tôn thuộc về nửa chính nửa tà.
Hắn không phải đại hiệp tế thế cứu bần, nhưng đồng thời, cũng không phải cái thế ma đầu giết người như ngóe.
Hắn có thể một người một kiếm, đánh xuyên qua một cái quốc gia, thân lâm hiểm cảnh chỉ vì lấy đầu thái tử của bọn họ, báo thù giải oan cho một người hắn không quen biết.
Đôi khi tâm trạng tốt, hắn còn sẽ đi cướp trại thổ phỉ, đem tiền tài phân phát cho dân nghèo.
Hoặc là khi không lại đi chỉ dạy kiếm đạo cho hai cái tu sĩ đại gian đại ác.
Thế nhưng, nếu tâm trạng không tốt, hắn sẽ tùy thời diệt đi một tòa thành, đem đầu của tất cả thượng vị giả ở đây treo dọc theo tường vây, chỉ bởi vì con trai thành chủ đánh chết kẻ đang bán bánh nướng cho hắn.
Mặc dù thực lực kinh khủng, nhưng nếu là chuyện hắn không muốn làm. Thì cho dù là hảo hữu chí thân trên đời này của hắn - Ôn Lư đến cầu xin, hắn cũng sẽ không đồng ý.
Đương nhiên, đôi khi hắn vẫn là có chút ác thú vị.
Tỷ như, trong lòng hắn đã sớm xác định muốn giúp Ôn Lư làm một chuyện gì đó. Nhưng cố tình lại muốn làm khó dễ, trước hết bắt Ôn Lư phải cạo đi một bên ria mép của mình, chỉ chừa lại một bên.
Phong Luân Tà Tôn liền là một người hoàn toàn làm theo cảm tính của mình, mà chưa từng quan tâm cái nhìn hay cảm nhận của người khác. Chân chính đạt tới tùy tâm sở dục.
Chuyện mình thích, cho dù là không có ý nghĩa, hắn vẫn sẽ đi làm.
Mà chuyện mình không thích, cho dù là có thiên đại ý nghĩa, hắn cũng sẽ không vì đó mà dao động.
----------------------------
Tháng bảy, bầu không khí Tây Mạc vẫn vô cùng nóng bức.
Chỉ là, khung cảnh nơi đây, đã khác xa với tràng diện thảm thiết của Chính Ma đại chiến trước kia.
Mãn tầm mắt đều là hoa mận trắng, cùng cát vàng và đất khô xung quanh hình thành tiên minh đối lập.
Có lẽ, không có người ngờ tới, khung cảnh tuyệt mỹ này, lại là từ tay của một người làm ra.
Mỗi một ngày, hắn đều sẽ đến đây trồng xuống một gốc hoa mận. Lại dùng linh thuỷ trân quý tưới tiêu, để hoa mận có thể sinh trưởng trong yếu tố khắc nghiệt thế này.
8 năm, nơi đây tổng cộng trồng xuống 2850 gốc hoa mận. Tương đương với việc hắn tưởng nhớ một người chừng ấy ngày.
Thứ