Lục Trường Sinh trôi nổi trong vô tận khí lưu. Từng sợi phong nhận phất qua, khiến gương mặt y có chút đau rát.
Y bắt đầu nhớ lại phương pháp mà Hàn Thiên đã làm trong nguyên tác. Tận lực thả lỏng toàn thân, tùy ý để hỗn độn khí lưu cuốn đi, giống như một tờ giấy.
Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Đến tận khi bị một vòng hào quang bao khỏa, không khí xung quanh bắt đầu dâng trào cảm giác ấm áp. Lục Trường Sinh mới mở mắt ra, sau lưng bất ngờ có điểm tựa vào.
Ánh vào mắt y, chính là một tòa mật thất hoàn toàn phong bế.
Rõ ràng một giây trước, y vẫn còn đang bị khí lưu cuốn đi. Một giây sau liền đã không hiểu thấu xuất hiện ở nơi đây.
Mà việc này, cũng khiến Lục Trường Sinh không khỏi phun tào. Không hỗ là tiểu thuyết huyền huyễn a, ngay cả một chút logic, lý thuyết khoa học cũng không có.
Lục Trường Sinh nhìn xem xung quanh, ngay tức khắc, ánh mắt liền rơi vào trên một cái hư ảnh đang đứng cách đó không xa.
Đạo hư ảnh này hoàn toàn nấp trong bóng tối, nếu không phải có nguyên tác chỉ dẫn, Lục Trường Sinh có lẽ cũng sẽ không dễ dàng nhìn thấy hắn như vậy.
Nhưng không hiểu vì sao, đạo thân ảnh này lại khiến từ sâu trong linh hồn Lục Trường Sinh dâng lên một loại cảm giác quen thuộc kỳ lạ. Tựa như là xuyên qua trăm vạn năm, nhìn thấy cố nhân năm xưa.
"Tại sao lại là ngươi?" Hư ảnh thấp giọng lẩm bẩm. Giống như vô cùng bất ngờ trước sự xuất hiện của Lục Trường Sinh.
Đối với thân phận của hư ảnh, Lục Trường Sinh cũng xem như hiểu rõ.
Hư ảnh này chỉ là một luồng chấp niệm mà Diêm Sát Ma chủ để lại sau khi chết, dùng để thủ hộ truyền thừa mà bản thân để lại.
Nói theo một cách khái quát hơn, thì có tồn tại giống như NPC trong trò chơi.
Biết rõ kế tiếp hư ảnh này sẽ nói những gì. Lục Trường Sinh liền lười biếng phất phất tay, vô cùng tùy ý :"Được rồi, ngươi cũng không cần giới thiệu đâu. Thí Thần Kiếm và truyền thừa nằm ở chỗ viên huyết cầu kia có đúng không."
Nói nói, Lục Trường Sinh lại đứng dậy, phủi bụi trên vạt áo của mình, chủ động đi về phía viên huyết cầu đang treo lơ lửng trong không trung của tế đàn nằm giữa mật thất kia.
Hư ảnh :.....................
Ngươi đã biết hết rồi thì còn cần ta làm gì?
Vừa bước vào khu vực tế đàn, cơ thể Lục Trường Sinh đã bị từng sợi ma khí quấn quanh, giống như từng đầu xiềng xích.
Mặt không biểu cảm, y vẫn đi thẳng về trước. Đem bàn tay bị vỡ xương còn đang máu me giàn giụa của mình phủ lên trên huyết cầu.
Trong nháy mắt, huyết cầu liền phát ra hồng quang cường thịnh, chiếu sáng cả tòa mật thất. Mùi máu tươi nồng đậm trong không khí, sềnh sệt buồn nôn.
Huyết cầu nhanh chóng hấp thụ máu của Lục Trường Sinh. Từng sợi tơ máu len lỏi mà ra, nhanh chóng chui vào 365 khiếu huyệt trên người y.
Lúc này, một loại cảm giác thân sơ cũng tràn đầy trong trí óc y, tựa như sợi dây liên kết nào đó đang dần được hình thành. Cảm giác kỳ diệu này, khiến y không khống chế được mà chậm rãi nhắm mắt lại, dùng tâm cảm thụ.
Sau khi Lục Trường Sinh nhắm mắt. Từng đợt hắc khí trong trận văn cũng càng thêm cuộn trào, đem y phục của y thổi phồng.
Phía trên huyết cầu, bắt đầu ngưng tụ ra hình ảnh của một món vũ khí có hình dạng giống như một thanh trường kiếm.
Thân kiếm đen sẫm, bao phủ trong một tầng ma khí dày đặc, lưỡi kiếm khắc sâu vô số đồ án, hoa văn quỷ dị, tựa như thượng cổ hung binh, tràn ngập cuồng bạo cùng tâm tình tiêu cực, phảng phất có thể đem người xem đồng hóa.
Đứng ở trong góc tối, đem một màn này thu vào mắt. Hư ảnh lại bất đắc dĩ lắc đầu, thì thào :"Quả nhiên, tính tình vẫn cứ táo bạo như vậy a."
Khi hắc sắc trường kiếm dần dần ngưng thực. Ở nơi mà Lục Trường Sinh không nhìn thấy được, hư ảnh cũng chậm rãi tan biến, hóa thành một luồng hắc khí chui vào mi tâm của y.
Cùng lúc đó, tu vi của y cũng lấy tốc độ không tưởng tượng được mà tăng cao. Đến tận khi đạt tới Độ Kiếp sơ giai mới từ từ dừng lại.
Trong khoảng thời gian này, cảnh giới của y không chỉ không gặp phải bình cảnh, mà ngay cả lôi kiếp cũng không cần chịu đựng.
Đơn giản như ăn cơm uống nước, phảng phất chỗ thực lực thần bí kia vốn dĩ liền chính là của y. Hiện tại chỉ là vật quy cố chủ mà thôi.
---------------------------
"Sau khi từ trong bí cảnh đi ra. Ta liền đi tới Ma giới. Bởi vì thân thể, huyết mạch đã bị cải biến thành ma tộc, cùng với Thí Thần kiếm trong tay. Nên đám người bọn họ mới tôn xưng ta thành Ma chủ, đến thống lĩnh Ma giới."
Nghe Lục Trường Sinh kể về chuyện năm đó, Hàn Thiên chỉ cảm thấy may mắn. May mắn vì y đã 'vô tình' rơi vào chỗ truyền thừa