Hàn Thiên chấp bút, thổi nhẹ một hơi làm khô hoa đăng trong tay mình.
Cả hai lúc này đang đứng bên bờ biển, xung quanh là rất nhiều người đang thả hoa đăng. Trên bầu trời, cũng có vô số đèn gió thổi qua, tỏa sáng giữa thương khung, điểm tô cho minh nguyệt thêm sáng tỏ.
Ngậm bút một lúc lâu vẫn không nghĩ được nên viết thứ gì, Lục Trường Sinh liền nghiêng đầu nhìn Hàn Thiên.
Cái tên này vì sao mỗi lần đều viết nhanh như vậy a!
Mặc dù tò mò, nhưng rút kinh nghiệm lần trước, Lục Trường Sinh cũng không có trực tiếp đoạt của hắn. Mà là hiếu kỳ vấn đạo :"Sư Đệ, lần này ngươi viết gì lên trên đó vậy?"
Nghe Lục Trường Sinh hỏi, sắc mặt bất biến, Hàn Thiên liền rũ mi, bảo :"Sư Tỷ tự mình xem đi."
Nghi hoặc nhìn hắn, Lục Trường Sinh có chút khinh thường mím môi. Nhưng vẫn đưa tay, nhẹ nhàng đón nhận hoa đăng trong tay hắn.
Mặc dù biết chữ của cái tên này rất xấu. Nhưng y vẫn muốn biết, hắn ra vẻ thần thần bí bí như vậy, là viết thứ gì bên trên.
Thứ đầu tiên đập vào mắt Lục Trường Sinh chính là hình ảnh một đóa hoa mận. Mặc dù chỉ là vài nét mực đơn sơ, nhưng lại vô cùng sinh động, tựa như chỉ cần chạm quá mạnh, những cánh hoa sẽ lập tức rơi rụng, theo gió bay đi.
Tầm mắt chuyển dời xuống phía dưới một chút. Một dòng chữ tinh xảo, rồng bay phượng múa liền đã ánh vào mắt y. Cùng nét chữ của y giống nhau đến bảy phần thần vận!
Lục Trường Sinh :!!!!!!!!!!!
Tại sao...tại sao nét chữ này lại giống chữ viết của y như vậy chứ?
Nhưng nếu nét chữ này làm Lục Trường Sinh kinh hãi. Thì ý nghĩa bên trong, lại càng khiến y ngây ra như phỗng, như bị người định trụ.
Dòng chữ xen lẫn vào trong cánh hoa, tinh tế, nhu mĩ, không khó tưởng tượng ra sự thành tâm cùng cẩn thận của chủ nhân chữ viết.
"Nguyện Lục Trường Sinh một đời bình an..."
Bên tai vang lên âm thanh trầm khàn của Hàn Thiên. Lục Trường Sinh chỉ cảm thấy đáy lòng mềm nhũn, đang từng chút một bị hòa tan.
Lục Trường Sinh ngu ngơ nâng mắt, đối diện với cặp mắt thâm tình của Hàn Thiên. Dưới ánh trăng rực rỡ, hắn mỉm cười nhu tình, từng câu từng chữ thề nguyện :"Sư Tỷ, nguyện ngươi một đời bình an."
'Ầm' Pháo hoa phóng lên trời, rầm rầm chiếu rọi.
Khóe mắt Lục Trường Sinh có chút ướt át, trong suốt hơn cả mặt nước. Y híp mắt cười, đem hoa đăng trả lại cho Hàn Thiên.
Y giống như đã biết bản thân muốn viết gì rồi...
Bóng lưng cả hai đứng ở cạnh nhau, hòa vào trong lớp cát vàng trên bờ biển.
Sóng biển dập dìu, chậm rãi đưa hai chiếc hoa đăng đi xa.
Một chiếc có thể lờ mờ nhìn thấy bức họa hoa mận.
Chiếc còn lại lại bị sóng nhỏ xô đẩy, hơi chao đảo tựa vào chiếc hoa đăng bên cạnh. Lộ ra dòng chữ linh lung mờ ảo...
Nguyện Hàn Thiên một đời bình an.
------------------------
"Ngươi nói có đúng không, Sư Tỷ..." Trong tay cầm lồng đèn, Hàn Thiên liền nói chuyện với Lục Trường Sinh. Chỉ là, đợi một lúc lâu vẫn không nhận được câu trả lời, hắn liền không khỏi nhíu mày, xoay người nhìn qua.
Thế nhưng, xung quanh chỉ là một đám dân chúng đông đúc. Nào còn bóng dáng của Lục Trường Sinh nữa a?
"Sư Tỷ! Sư Tỷ!" Hàn Thiên cao giọng gọi, khiến đám người xung quanh không khỏi hiếu kỳ nhìn xem hắn.
Đã không quản được nhiều như vậy nữa, hắn liền lập tức chạy tới chỗ sạp hàng gần đó, hỏi thăm tiểu thương :"Vị đại thúc này xin cho hỏi, ngươi có nhìn thấy người mặc hắc y, phủ mành sa đi chung với ta nãy giờ hay không?"
"Có, có. Ban nãy vị cô nương đó đã đi tới chỗ tổ chức lễ truy hôn rồi a."
"Đa tạ." Đặt một thỏi bạc lên sạp hàng, Hàn Thiên liền lập tức đi theo sự chỉ dẫn của tiểu thương.
Chỗ mà tiểu thương nói đến là một mảnh đất trống nằm ở giữa thành. Nơi đây bày một khán đài thật cao, xung quanh đốt