Lục Trường Sinh chống cằm nhìn Hàn Thiên đang loay hoay trong bếp. Từ động tác bắt gà đến làm gà của hắn, đều khiến y có thể nhận định - hắn xác thực là có thể nấu được. Bởi vì chí ít hai quá trình này, hắn xử lý đến vô cùng thuần thục.
Một canh giờ sau, sau khi gà đã mềm, Hàn Thiên mới đem nồi hầm nhấc ra. Lúc này, Lục Trường Sinh cũng giúp hắn bày bát đũa.
Vừa mở nắp, Lục Trường Sinh liền đã bị mùi thơm bên trong làm hai mắt tỏa sáng. Chỉ là, đợi khi nhìn thấy số ớt nổi lềnh bềnh bên trên, y liền có phần quan ngại ngẩng đầu :"Sư Đệ, bỏ ớt nhiều như vậy, ngươi làm sao ăn được a!??"
"Không sao, Sư Tỷ không cần lo." Lắc đầu, bâng quơ đáp. Hàn Thiên liền múc ra hai bát canh đưa đến trước mặt Lục Trường Sinh, bản thân lại ngồi đối diện với y.
"Trước kia không ăn được, nhưng hiện tại thì đã ăn được rồi."
Dưới cái nhìn soi mói của Lục Trường Sinh, Hàn Thiên liền mặt không đổi sắc húp một ngụm canh. Đồng thời cũng nghi hoặc xem y :"Sư Tỷ, sao ngươi không ăn?"
Thật sâu nhìn hắn, Lục Trường Sinh liền cúi đầu, bắt đầu ăn.
Kể từ ngày tới Ma giới, đây là lần đầu tiên y ăn được một bữa ngon như vậy, mùi vị vừa đủ, vô cùng ngon miệng.
"Vết bỏng trên tay ngươi là do đâu mà ra?"
Đang ăn, nghe Lục Trường Sinh hỏi, muỗng của Hàn Thiên liền cứng đờ giữa không trung. Mang theo kinh nghi nhìn y.
Lục Trường Sinh vẫn cúi đầu ăn, biểu cảm trên mặt không chút biến đổi. Nhưng lời nói ra, lại khiến Hàn Thiên khó xử không thôi...
"8 năm trước, là ngươi có đúng không?"
"Người đút canh cho ta lúc ta bị bệnh...người cùng ta...ở trong bí cảnh..."
Lục Trường Sinh ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt ẩn chứa mờ mịt cùng sương mù mông lung.
"Ta..." Hàn Thiên nhất thời ngây dại, á khẩu, không còn ngôn ngữ.
Đúng lúc này, Lục Trường Sinh lại đưa tay bắt lấy cổ tay của hắn, đem ống tay áo của hắn kéo xuống.
Ánh vào mắt chính là một vết sẹo to bằng nửa bàn tay, phá lệ chói mắt giữa những chỗ da thịt bằng phẳng xung quanh, nhìn thấy mà ghê người.
"Ngươi còn lời nào để giải thích nữa sao?"
Mặc dù khi đó đầu óc của y đều vô cùng mê mang, nhưng đó không có nghĩa là y hoàn toàn không có ấn tượng gì.
Y vẫn còn nhớ rõ khi bản thân nắm lấy tay hắn, liền sẽ chạm tới vết sẹo này... Khi mà hắn thay y lau miệng, vết thương này cũng ánh vào mắt...
Từng sợi ký ức ùa về, khiến Lục Trường Sinh nhất thời không biết nên dùng cảm xúc gì đối diện với hắn.
Hắn đã từng làm rất nhiều chuyện tổn thương y.
Nhưng cũng làm vô số chuyện khiến y cảm kích, khiến y không nhịn được mà rung động...
"8 năm...rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao nét chữ của ngươi lại giống ta như vậy, tại sao ngươi lại học ăn cay, tại sao lại mặc y phục giống ta, tại sao lại trồng hoa mận, tại sao mỗi ngày đều nhớ tới ta, tại sao lại phải mạo hiểm đi Ma giới tìm ta..."
Giọng Lục Trường Sinh có phần đứt quãng, âm thanh cũng càng ngày càng tăng cao :"Tại sao lại phải tùy thân mang theo bội kiếm của ta...Tại sao lại phải quan tâm, ôn nhu với ta như vậy...Tại sao..."
"Ưm..." Con ngươi từ từ mở to, nhìn gương mặt gần trong gang tấc này, tâm Lục Trường Sinh liền không khỏi nhảy cẩng.
Hắn hôn y một cách dịu dàng, nhưng lại đem hết thảy lời y muốn nói cho chặn lại.
Nhìn y sửng sốt, hắn liền ôm y vào lòng. Cằm gác ở trên vai y, từ tốn nói :"Sư Tỷ, ta xin lỗi. Trước kia ta quá ngu xuẩn, hết lần này đến lần khác làm ngươi không vui."
"Ta biết sai. Ta muốn sửa đổi. Ta có thể vì ngươi luyện chữ, vì ngươi xuống bếp, vì ngươi làm hết thảy mọi chuyện."
"Ta muốn vì ngươi vén chăn cả đời. Muốn mỗi sáng đều có thể nhìn thấy ngươi, mỗi tối đều có thể chúc ngươi ngủ ngon. Muốn cùng ngươi bạc đầu giai lão..."
Hàn Thiên nói không nhanh, nhưng từng câu từng chữ đều vô cùng rõ ràng, ẩn chứa vô tận tình ý.
Nhận thấy y muốn giãy giụa, hắn liền càng ôm chặt hơn, phảng phất muốn đem y hòa làm một thể với mình :"Sư Tỷ, ngươi đừng động, trước nghe ta nói đã...Một câu này, ta đã từng muốn nói với ngươi vô số lần."
"Trường Sinh, ta yêu ngươi."
"Không phải là tình cảm giữa huynh đệ đồng môn, mà là giữa tình nhân với nhau."
"Tâm ta muốn ngươi, chỉ cần một mình ngươi."
Hàn Thiên nhắm mắt lại, khoảnh khắc này, tâm của hắn chỉ vì y nhảy lên, chỉ vì y mà dao động.
Hắn muốn