Chỉ là, một khắc nhìn thấy vẻ mặt của Hàn Thiên lúc này, Quân Thường Tiếu liền sững sờ.
Hắn đang lạnh lùng nhìn chằm chằm y, trong mắt đều là vẻ tàn nhẫn cùng hí ngược. Đừng nói là nhu tình, ngay cả nửa phần dục vọng sơ khai cũng không có.
"Sư tôn, ngài biết không? Mỗi lần nhìn thấy gương mặt của ngài, ta liền sẽ không cứng rắn nổi." Hàn Thiên cười trừ, dùng khăn tay lau sạch mớ hỗn độn trên tay mình, ghét bỏ vứt xuống đất.
Lại dùng tư thái cao ngạo nhìn y :"Sư tôn đang cố bắt chước Lục Trường Sinh. Nhưng là..."
"Dù có học bao lâu đi nữa, thì ngươi vĩnh viễn chỉ là đồ giả mạo mà thôi. Sự kiêu ngạo, quật cường trong mắt y, ngươi vĩnh viễn đều không thể bắt chước được."
Nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt dính đầy mồ hôi của Quân Thường Tiếu, Hàn Thiên bất chợt bóp lấy cằm hắn :"Hôm đó, là ngươi thoa độc dược lên trên kiếm của ta, khiến Lăng Thịnh Nam bị độc chết có đúng không?"
"A..." Quân Thường Tiếu nhíu chặt mày. Ngay khi chuẩn bị giải thích, thì những lời nói kế tiếp của Hàn Thiên liền đã khiến hắn rơi vào hầm băng.
"Ngày đầu tiên ta tới Vạn Kiếm tông, thứ ngươi ban cho ta là gì? Ta đã điều tra ra được, đó căn bản không phải Tẩy Tủy Đan gì cả!"
"Mà kể từ ngày nuốt viên đan dược đó vào, ta liền bắt đầu si mê ngươi, ngươi càng xa lánh, hành hạ ta, ta liền sẽ càng thêm 'thích' ngươi. Mà Lục Trường Sinh, dù cho y có làm bao nhiêu chuyện tốt đi nữa, ta cũng sẽ chỉ muốn hủy hoại y, chà đạp y!"
"Ta không có..." Quân Thường Tiếu lắc đầu nói, thần sắc trong mắt vô cùng chân thành.
Chỉ là, đối với lời biện minh của hắn ta, Hàn Thiên đã sớm lường trước được.
Hắn nở nụ cười băng lãnh, từ trong tay áo lấy ra một quyển sách vứt đến trên mặt hắn ta, xẵng giọng :"Ngươi tự nhìn một chút xem đây là gì?"
Run rẩy cầm quyển sách lên, đập vào mắt Quân Thường Tiếu chính là bốn chữ : Kỳ Độc Thượng Cổ.
Theo từng trang sách được lật ra, sắc mặt Quân Thường Tiếu cũng trở nên trắng bệch.
[ Vẫn Tình Đan : Đan dược từ Tiên giới thất truyền xuống, không rõ nguyên liệu cùng cách chữa trị. Sau khi phục dụng, sẽ khiến đầu óc mê mang. Yêu một người càng nhiều, liền sẽ chán ghét, thù hận người đó càng nhiều. Ngược lại, càng chán ghét một người, liền sẽ sinh ra ảo giác bản thân yêu người đó.
Yêu hận nghịch chuyển, vô cùng khó lường.]
"Đây là thứ ngươi cho ta uống có đúng không?"
"Năm đó, khi ta rơi vào vết nứt thời không ở Tây Mạc, cũng là ngươi biến thành bộ dạng của Lục Trường Sinh lừa gạt ta?"
Mặc dù đã biết trước, nhưng mỗi lần nghĩ tới việc bản thân bị đùa nghịch xoay quanh. Không chỉ làm tổn thương ái nhân mà còn khiến y chết thảm, Hàn Thiên liền hận không thể đem Quân Thường Tiếu xé thành trăm ngàn mảnh.
Vốn dĩ, hắn còn định để hắn ta sống nhiều thêm mấy ngày.
Nhưng là, nơi không có Lục Trường Sinh, tồn tại lâu hơn nữa thì lại có ích lợi gì?
Nhìn thấy biểu tình thất kinh của Quân Thường Tiếu, Hàn Thiên vẫn không di động. Vô cùng bình tĩnh đạo :"Mặc dù không biết các ngươi đang mưu tính chuyện gì. Nhưng xin lỗi, ta sẽ không để các ngươi tội nguyện đâu."
Bắt đầu từ hai tháng trước, hắn liền đã bắt đầu sáng tạo một loại phương pháp...
Không, nói đúng hơn phải là một loại đánh cược.
Đem thiên hạ thành bàn cờ, dùng thương sinh làm con cờ, thiên đạo là người đánh cờ.
Hắn đang muốn nhìn, nếu cả thiên địa đều băng diệt, thiên đạo phải làm gì để bù đắp lại lỗ hổng này đây?
Nhưng là, để chắc chắn hơn, hắn còn lục tung cả đại lục tìm tới thời gian bản nguyên của thế giới này.
Nếu thành công, mọi thứ sẽ có thể bắt đầu lại từ đầu.
Nếu thất bại, cả thiên hạ sẽ trở thành vật bồi táng cùng y.
Nhìn thấy thời gian bổn nguyên tựa như một nắm hỏa diễm cuộn tròn trong tay Hàn Thiên, Quân Thường Tiếu ngay tức khắc liền cứng người.
Lúc này, một