Đang lẩm bẩm mắng, vừa quay đầu liền đã nhìn thấy thân ảnh mặc hỷ phục của Lục Trường Sinh. Trình Ân giật mình. Sau đó, sắc mặt liền đã bị kinh hỉ thay thế.
"Ngươi chính là đại ca của ta có đúng không?" Trình Ân chậm rãi đến gần Lục Trường Sinh, hơi xoắn xuýt hỏi.
Lục Trường Sinh không đáp lời, chỉ thẳng lăng lăng nhìn Trình Ân. Mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt đối phương, nhưng y vẫn có cảm giác vô cùng quen thuộc, theo bản năng gọi :"Tiểu Oa?"
8 năm không gặp, nhưng cả hai lại chưa từng nảy sinh ngăn cách. Trình Ân ngay tức khắc liền nhào vào trong lòng y, nước mắt nước mũi đầy mặt.
"Đại ca, ta nhớ ngươi nhiều lắm. Ngươi chính là thần tượng của ta. Ta đã thầm thề, về sau phải trở thành người như ngươi..."
Có thể nói, tuổi thơ của Trình Ân đều là vây quanh Lục Trường Sinh.
Mỗi ngày, Trình Ân đều được nghe tiểu sử của y, nhìn chân dung của y treo trong từ đường.
Trình Ân muốn bản thân trở thành người giống y. Ngay cả phụ mẫu cũng đều đồng ý.
"Ngoan." Xoa đầu Trình Ân, Lục Trường Sinh liền ngồi xổm xuống, lấy khăn tay giúp y lau nước mắt.
"Đại ca, mẫu thân của ta rất nhớ ngươi. Số linh mạch ngươi đem làm quà mừng cho ta, bà ấy vẫn còn giữ lại, nói sau này muốn mang trả cho ngươi..." Ngoan ngoãn để Lục Trường Sinh lau, Trình Ân lại sụt sịt nói tiếp.
Nghe vậy, bàn tay của y liền cứng lại. Một lát sau, mới thở dài, bưng lấy sườn mặt nhỏ bé của Trình Ân :"Về nói cho nhị thẩm biết, rất mau thôi...ta liền sẽ quang minh chính đại đi tìm bọn họ."
"Đại ca, mau là bao lâu a?" Trình Ân nghi hoặc nghiêng đầu.
Thấy vậy, đồng tử Lục Trường Sinh liền hơi trống rỗng, một lúc sau mới nghẹn ra một câu :"Ta cũng không biết nữa."
Có thể là ngày mai.
Có thể là vài ngày nữa.
Hoặc cũng có thể là cả một đời.
-----------------------
Giờ Ngọ tới, đám tu sĩ cũng được an bài ra trước quảng trường. Lúc này, nơi đây đã được phơi bày vô số tửu kỷ ( bàn rượu ), để bọn họ vào ngồi.
Lục Trường Sinh một thân hỷ phục tái nhợt ngồi trên chủ tọa. Đặt trước mặt y là một bộ quan tài đỏ, rõ ràng chính là 'tân nương' của ngày đại hôn hôm nay.
Lúc này, phía sau trù phòng cũng có người bưng thiện thực ra. Chỉ là, nửa đường lại bị người chặn lại.
"Không cần ý tốt của Ma chủ. Chúng ta không quen ăn thức ăn ở Ma giới, nên Vạn Kiếm tông đã sớm chuẩn bị đồ ăn sẵn từ trước."
"Nào nào, mọi người dọn thức ăn lên thôi." Vỗ tay nói với những người khác. Kẻ này cũng từ trong giới chỉ đem rượu thịt đã được phân sẵn trước đó bày ra bàn.
Những tu sĩ nhân tộc khác thấy vậy cũng nhao nhao làm theo.
Lạnh lùng quét mắt, Lục Trường Sinh liền phất tay, để những ma tộc kia bưng đồ quay trở về.
Y làm sao có thể không nhìn ra được, đám người này là sợ y hạ độc trong rượu thịt, cho nên mới không dám ăn a.
"Đa tạ chư vị hôm nay đã cho bổn tọa một bộ mặt mà đến đây. Thật là làm bổn tọa thụ sủng nhược kinh." Mặc dù đang cười, nhưng ý cười lại chưa từng đạt tới đáy mắt, Lục Trường Sinh liền nâng chén rượu lên.
Mà nghe lời y nói, đám người bên dưới liền có xúc động muốn trợn trắng mắt.
Ha hả, cho một bộ mặt? Ngươi đều đã hâm dọa muốn giết cả nhà người ta, có thể không cho sao?
Nhưng dù nghĩ gì, đám người cũng chỉ có thể hư tình giả ý kính rượu. Không khí cũng xem như tường hòa.
Nửa khắc sau, thấy giờ lành đã tới, Lục Trường Sinh rốt cuộc mới ra hiệu cho Thanh Long đi chuẩn bị, bản thân lại bước xuống, sắp sửa cùng tân nương trong quan tài bái đường thành thân.
Chỉ là, đúng lúc này, dị biến lại phát sinh.
Một hắc y nhân bất ngờ xông thẳng vào đại điện. Ngay khi những người khác còn sững sờ, gã liền đã phá tan nắp quan tài, đưa tay bắt lấy 'tân nương' bên trong.
"Có thích khách!" Bạch Hổ quát lên, đạp mạnh lên sàn nhà, lao thẳng như mũi tên về phía thích khách.
Ngay tức khắc, thích khách liền đánh ra một bộ ấn pháp kỳ lạ bức lùi Bạch Hổ, khiến y chỉ có thể dùng Ma Thân đến đón đỡ.
Chỉ là, đợi khi nhìn thấy dung mạo của tân nương, con ngươi thích khách liền khẽ co vào.
Huyền Vũ