Lời này vừa dứt, xôn xao huyên náo đã nổi lên bốn phía. Lý Huyền Cơ nổi giận đứng bật dậy, âm thanh cực kỳ sắc bén, “Quả nhiên là ngươi!”
Chung Diễn quỳ sụp xuống trước mặt Lý Tuần Cơ, âm điệu hùng hồn: “Trong cơ thể đệ tử có ma khí, là do lúc ở Bắc Hoang đã bị Thương Loan dùng huyết thệ uy hiếp. Cái chết của trưởng lão Lý Vân Cơ thật sự không hề liên quan đến đệ tử, xin Chưởng môn minh xét.”
Lý Tuần Cơ vẫn trầm ngâm không đáp, trưởng lão Lý Huyền Cơ ở bên cạnh hừ lạnh nói, “Chết không đối chứng, đương nhiên dễ cho ngươi ngụy biện.”
Trong đám người vang lên một giọng nói, “Bẩm báo Chưởng môn, lúc trưởng lão Lý Vân Cơ chết thì Tần sư huynh cũng đang phải cố tìm đường sống trong cõi chết, là một tay ta sắc thuốc cứu chữa, trên thân thể sư huynh khi ấy thực sự không hề có ma khí. Mấy ngày trước sư huynh còn mới hỏi đệ tử về huyết thệ, kính xin Chưởng môn minh xét!”
Chung Diễn ngẩng đầu lên, quả nhiên là Thanh Vưu. Hắn đang nhìn qua Chung Diễn đầy lo lắng. Trong hoạn nạn mới thấy chân tình, lời này không phải nói suông. Chung Diễn nhẹ cau mày, đưa mắt ra hiệu cho Thanh Vưu ý bảo hắn đừng lên tiếng nữa.
Lý Huyền Cơ nghe thế thì cơn thịnh nộ càng tăng lên, quát to: “Chưởng môn và trưởng lão đang xử lý sự vụ, đệ tử dưới kia không được nói bừa!”
Mấy câu nói đó có dùng linh lực, tiếng vang như sấm bên tai, dội lại từng đợt. Các đệ tử tức khắc yên tĩnh trở lại. Lý Huyền Cơ quay đầu nhìn Chung Diễn, “Trưởng lão Kim Đan bị giết, đệ tử kỳ Ngưng Thần thì tìm được đường sống trong cõi chết, lại cứ khăng khăng không nhớ rõ dung mạo của hung thủ, thế gian này có chuyện trùng hợp như vậy sao?”
Thanh Vưu hiểu sự ám chỉ của Chung Diễn, cắn môi ngậm miệng không nói thêm gì nữa, quay đầu muốn rời khỏi chỗ này. Chung Diễn thấy động tác của hắn, biết rõ trong lòng hắn có ý định gì, gọi lớn: “Thanh Vưu!”
Thanh Vưu nghe tiếng kêu thì do dự chốc lát, rồi lại quay trở về, Chung Diễn mập mờ thấp giọng nhắc nhở, “Không được đi tìm y.”
Trưởng lão đứng ở nơi xa nên không phát hiện ra sự lén lút của hắn. Lý Vấn Cơ đưa tay khuyên giải Lý Huyền Cơ, đứng lên nói: “Tần Minh Hề, không phải chúng ta không cho ngươi cơ hội giải thích, nên ngươi hãy nói cho ta biết, ngươi không phải trưởng lão, cũng không phải thủ tịch, cớ sao Thương Loan phải lập khế ước máu đầu tim với ngươi?”
Đáng tiếc, vấn đề này vừa khéo là tử huyệt của Chung Diễn.
Chưa nhắc đến chuyện Chung Diễn tuyệt đối không thể nói Thương Loan nhầm mình thành đạo lữ của Cố Huyền Nghiễn trước mặt mấy trăm đệ tử và các vị trưởng lão, mà nghĩ tới Cố Huyền Nghiễn có danh vọng cực cao trong môn phái, được Chưởng môn và chư vị trưởng lão coi trọng, lời ấy vừa nói ra không biết sẽ dẫn đến tình huống gì, danh dự của Cố Huyền Nghiễn hay chăng sẽ bị ảnh hưởng?
Huống chi, trừ cái lần đi ngang mua nước tương* thì đã lâu lắm rồi Đồng Linh không ra sân. Nhưng dẫu gì đó cũng là đối tượng chính quy ở trong bản gốc của Cố Huyền Nghiễn. Lỡ mà lời đồn bậy bạ của mình và Cố Huyền Nghiễn truyền ra ngoài, chẳng phải là phá hỏng nhân duyên của người khác rồi sao?
* xuất hiện cho đủ số lượng, ra cho đẹp đội hình.
Nghĩ vậy, trong lòng Chung Diễn có hơi không thoải mái. Cảm giác ấy không biết xuất phát từ đâu, vô cùng vi diệu, tựa như trong tim có một cái đầm lầy đang ùng ục nổi bọt nước.
Bây giờ hắn vừa phải vác nồi uống máu mang tiếng oan vì cái danh đạo lữ không biết thổi từ đâu tới, lại vừa phải cân nhắc cho thanh danh của Cố Huyền Nguyễn với đối tượng, thật đúng là tình thương không biên giới mà.
Trong mắt người khác, im lặng chính là chột dạ. Lý Huyền Cơ cười lạnh, “Cho ngươi giải thích ngươi lại ngậm miệng không nói, làm sao mà bọn ta tin ngươi được, chẳng lẽ chỉ bằng lời nói từ một phía?”
Chung Diễn dập đầu thêm lần nữa, âm điệu mạnh mẽ: “Ta dám thề với Lữ tổ, cái chết của trưởng lão Lý Vân Cơ tuyệt đối không liên quan đến ta, ta cũng chưa từng lén cấu kết với ma tu, nếu có nửa lời dối trá, toàn bộ tu vi của ta sẽ bị hủy, trọn đời không thể phi thăng.”
Lời thề này vừa dứt, hàng ngũ đệ tử lại xôn xao ầm ĩ. Có người khinh thường cười: “Chứng cứ xác thực còn mặt dày thề thốt”, cũng có người do dự bảo: “Dám dùng danh nghĩa của Lữ tổ để thề, không chừng có ẩn tình bên trong đấy.”
Nhất thời, tiếng hô to gọi nhỏ vang lên không ngừng bên tai, chư vị trưởng lão liếc nhìn nhau, Chưởng môn Lý Tuần Cơ bước lên một bước nói, “Cấm ngôn!”
Xung quanh lập tức an tĩnh lại. Lão nhìn Chung Diễn, cao giọng nói: “Nếu ngươi đã dùng danh nghĩa của Lữ tổ để thề, thì hãy để Lữ tổ quyết định đi. Kiếm Như Yên trừ ma vệ đạo, nếu ngươi có thể vượt qua được sự kiểm tra của nó, thì chứng tỏ Lữ tổ phù hộ cho đệ tử đạo tu. Nếu không thể, tức là chứng tỏ ngươi đã trụy vào ma đạo, ý trời khó dung.”
Chung Diễn sững sờ, chốc lát sau đã hiểu rõ được ý lão: Bởi vì ta không biết ngươi có trong sạch thật hay không nên đành cho kiếm Như Yên thọc ngươi vài nhát trước. Nếu ngươi không chết thì ngươi trong sạch. Cơ mà ngươi chết thì đấy là đáng đời ngươi.
Với cái ý đồ xấu xa mà lại nói bằng ngôn từ chính nghĩa như vậy, Chung Diễn tức quá hóa cười, “Chưởng môn đã nói thế rồi thì không cần mời kiếm tới nữa đâu. Trực tiếp giết ta cho ta đi hầu hạ Lữ tổ luôn đi.”
Lý Tuần Cơ nghe thấy thì xây xẩm mặt mày, quát lớn: “Đưa kiếm tới đây!”
Trong thời gian nửa chén trà, có một đệ tử phụng mệnh ôm kiếm tới. Bảy thanh kiếm Như Yên nằm gọn trong hộp, bởi vì thân kiếm dài mảnh nên cái hộp cũng chỉ rộng bằng bàn tay. Lý Tuần Cơ mở hộp
kiếm ra, bảy chuôi kiếm vừa thấy mặt trời đã rung bần bật, cảm nhận được ma khí yếu ớt trên thân Chung Diễn thì liền vút lên cao, xé gió đâm tới chỗ Chung Diễn.
Chung Diễn không còn quan tâm tôn sư trọng đạo là cái thá gì nữa, rút kiếm nhảy lên cao, chém bay một thanh kiếm đang sắp lao về chỗ mình, sau đó nhanh chóng lui ra sau, cúi người xuống né thanh kiếm thứ hai. Lý Huyền Cơ phẫn nộ quát lên: “Tần Minh Hề, ngươi dám rút kiếm trước mặt trưởng lão sao!”
Chung Diễn chặn được một kiếm nữa, nhưng chẳng kịp phòng bị chuôi kiếm sau lưng, không tránh được nên bị đâm xuyên qua vai phải. Kiếm Như Yên vốn dùng kiếm khí tiêu diệt ma khí, một kiếm đó vừa chạm vào thân thể Chung Diễn, ma khí đã cuồn cuộn tỏa ra, va chạm với tu vi trong cơ thể hắn, dồn ép khí huyết quanh người khiến miệng hắn phun một búng máu.
Chung Diễn hét lên một tiếng đầy bực mình, quay người chém bay kiếm, lau đi vệt máu bên khóe môi, nói tiếp: “Đệ tử không muốn chết một cách oan ức, nên đành phải gắng sức đánh cược một lần.”
Lý Huyền Cơ nghe thế càng giận dữ hơn, lật tay đánh một chưởng về phía kiếm Như Yên, muốn dùng linh lực chế ngự hướng kiếm. Chớp mắt, bảy thanh kiếm phát ra tiếng vang thảm thiết hơn ban đầu, dội ngược cả đất trời, đồng loạt đâm tới chỗ Chung Diễn.
Ban nãy Chung Diễn đối kháng với kiếm thì còn có thể đánh cược, nhưng nay thân kiếm lại chứa đựng chân nguyên của Lý Huyền Cơ, sức mạnh trong nó càng dữ dội vô cùng. Chung Diễn cố gắng chém bay một kiếm, nhưng lại không kịp tránh hai thanh kiếm trước mặt.
Nghĩ là làm ngay như nghìn cân treo sợi tóc, một thanh trường kiếm đột nhiên xé gió mà đến, tiếng kêu thanh thúy lan tỏa cả vùng trời.
Ai nấy đều bị nó hấp dẫn sự chú ý, một người kinh sợ hét lên: “Là kiếm của Cố sư huynh, Cố sư huynh xuất quan rồi!”
Chung Diễn khẽ giật mình, chỉ thấy một thanh kiếm dẫn khí màu u lam hạ xuống, đâm nhanh về phía bảy thanh kiếm Như Yên. Thế kiếm của Cố Huyền Nghiễn vô cùng hiểm ác, nháy mắt đã phá nát chân nguyên của Lý Huyền Cơ, thân kiếm va vào nhau, tia lửa tóe ra, bảy thanh kiếm Như Yên thế mà lại bị chém gãy, vỡ tan trước mặt Chung Diễn.
Sau đó, Cố Huyền Nghiễn như đạp gió mà bước đến, đứng bên cạnh Chung Diễn. Chung Diễn nhìn y, nhất thời không kịp phản ứng, lắp bắp hỏi, “Sao, sao ngươi lại ra ngoài rồi, không phải ngày mai ngươi mới…”
Cố Huyền Nghiễn trả lời ngắn gọn súc tích: “Phá cảnh sớm.” Y trông thấy máu không ngừng chảy ra bên vai phải Chung Diễn thì nhíu chặt mày, uy áp tỏa ra bốn phía.
Sự áp chế của kỳ Tiểu Thừa đáng sợ vô cùng, đệ tử quanh đó đau đớn lui về phía sau mấy bước, chân gần như đứng không vững, y giương mắt nhìn thẳng về những người trên đài.
Lý Tuần Cơ nhìn Cố Huyền Nghiễn, ngữ điệu dường như đã tốt hơn nhiều, “Huyền Nghiễn đã vào Tiểu Thừa rồi, thật đáng mừng.”
Cố Huyền Nghiễn không nói lời tạ ơn mà hỏi ngược lại, “Đây là đang làm gì?”
Những lời nói đó không mang theo sự ôn hòa lễ độ thường ngày của y, cũng không hề có danh xưng trên dưới, đây chính là đại bất kính. Lý Huyền Cơ quát lên: “Láo xược! Chưởng môn đang trừng phạt phản đồ, tuy rằng ngươi là đệ tử thủ tịch nhưng cũng không thể tự tiện nhúng tay vào.”
Cố Huyền Nghiễn khẽ cười một tiếng, “Chưởng môn đang trừng phạt đạo lữ của ta, ta đương nhiên phải hỏi một câu chứ.”
Âm thanh của câu nói đó không lớn, nhưng lại đùng đoàng như sấm nổ. Không chỉ đệ tử xung quanh khiếp sợ tột độ, mà đến cả Chung Diễn cũng bị dọa cho sợ hết hồn, níu lấy tay áo của Cố Huyền Nghiễn hỏi: “Ngươi đang nói gì vậy?”
Vang lên cùng lúc với Chung Diễn còn có Chưởng môn Lý Tuần Cơ, lão hét lên: “Ngươi nói cái gì!”
Cố Huyền Nghiễn nhìn thẳng vào mắt Lý Tuần Cơ, không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Ma tôn Thương Loan vì muốn uy hiếp ta đã bức ép sư huynh lập huyết thệ. Mọi chuyện bắt đầu từ ta, nếu Chưởng môn muốn trừng phạt thì hãy phạt luôn ta đi.”
Sắc mặt Lý Tuần Cơ khó coi vô cùng, trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Nếu như đã tìm ra nguyên nhân thì ta sẽ bỏ qua cho chuyện huyết thệ kia. Nhưng trên người Tần Minh Hề có ma khí, đã không còn là đệ tử đạo tu nữa rồi, hãy để hắn xuống núi, từ nay về sau đừng bao giờ nhắc đến cái danh đệ tử Thanh Nham nữa.”
Cố Huyền Nghiễn im lặng chốc lát mới nói, “Chưởng môn nói đúng.”
Thâm tâm Chung Diễn trầm xuống, hắn cảm thấy đầu óc mình hoàn toàn trống rỗng. Đúng thế, Cố Huyền Nghiễn đâu có nghĩa vụ nói giúp cho hắn chứ?
Thân phận thủ tịch Thanh Nham giúp ích cho y rất nhiều, lấy mưu trí của y đương nhiên sẽ chọn cái gì có lợi về mình.
Chung Diễn bỗng dưng cảm thấy vết thương trên vai thật sự rất đau, hắn quên cả hành lễ, hoảng loạn nói: “Bây giờ ta sẽ đi thu dọn đồ đạc ngay đây…”
Cố Huyền Nghiễn nhẹ chau khuôn mày, nắm lấy tay Chung Diễn, dịu dàng nói, “Sư huynh, chờ ta đi cùng huynh.”