Hàng lông mi dài như hàng liễu nhẹ nhàng phe phẩy trong không khí, câu khẳng định của Lạc Khuynh Thành khiến cho tâm trí người đàn ông trên xe không khỏi run mạnh lên!
Hắn không thể phủ nhận, câu nói của cô như một khẩu súng bắn thẳng vào sâu trong thâm tâm hắn. Ngay cả hắn – một nguyên thủ có chức vị cao nhất trong Đảng, đối với sự tồn tại của nước Đức trong tương lai hắn hầu như chưa bao giờ kiên định dám chắc. Hắn thật sự rất muốn biết, vì sao một cô gái mềm yếu , nhu nhược như cô, lại có thể khẳng định như vậy, hơn nữa, còn thản nhiên đối mặt với chuyện đó?
Phải biết rằng, trong mắt đại đa số người dân Đức, Hitler chỉ là một đứa con hoang lạc vào xứ sở của họ, một kẻ đáng chê cười giống như hình dung của mười nghìn công nhân quần chúng đang lên tiếng đảo chính!
Bọn hắn đều cho rằng một gã thanh niên lông bông không nghề nghiệp và địa vị xã hội , một kẻ từng bị bắt sau cuộc bạo loạn bất thành ở nhà hàng bia Bürgerbräukeller và bị kết tội là phản quốc, một kẻ sinh ra tại thị trấn Braunau am Inn của Áo, thậm chí còn là một trong số ít nằm trong phần tử kích động như Hitler thì có tư cách gì để trở thành vị lãnh tụ lớn của cả nước Đức! ?
Cô chỉ là một người phụ nữ như bao người phụ nữ xung quanh, với vẻ đẹp hấp dẫn ánh nhìn và đặc biệt thuần khiết mang đậm chất phương Đông, lại khiến tâm tư của hắn bị xáo trộn, có lẽ cô không biết gì, chỉ mở miệng đoán bừa, hay là vì cô... rất thông minh? !
Mặc cho tàn thuốc rơi xuống đầu ngón tay, đôi mắt nguy hiểm sắc nhọn đầy thâm thúy khẽ nheo lại, người đàn ông nhìn chằm chằm Lạc Khuynh Thành, giống như đôi mắt khát máu của một con