"Không..."
Chữ "Muốn" còn chưa kịp phát ra thì ánh đèn vàng chói lọi giữa sàn nhảy lập tức vụt tắt, đột nhiên mọi thứ xung quanh cô trở nên tối mù, chỉ còn lờ mờ một chút ánh sáng lẻ loi hai bên lối đi.
Lạc Khuynh Thành không khỏi giật mình, cứ ngỡ như mình đang nằm mộng, cái này...
Bên tai vẫn truyền đến từng giai điệu du dương của tiếng nhạc jazz quen thuộc, bầu không khí lập tức thay đổi, xung quanh phát ra tiếng "ưm" nhè nhẹ phảng phất.
Đúng rồi, cô suýt chút nữa quên, đây là cái thời đại nào, so với các bữa tiệc lịch sự ở thời đại của cô thì giữa sảnh nhảy của giới thượng lưu thời bấy giờ, hiệu ứng này đúng là rất được ưa chuộng? Đèn hoa được thiết kế tỉ mỉ với chức năng tự động hóa, đúng giờ hẹn, nó sẽ tự khắc chuyển đèn, thậm chí là chuyện giai điệu nhạc để người nhảy không cảm thấy quá đơn điệu, đồng thời cũng tăng chút tình thú.
Quan sát một cách tổng thể, nó đơn giản chỉ là một buổi tiệc khiêu vũ nam nữ bình thường như bao cách mà con người xem nó như một loại hình thức xã giao, nhưng cảnh tượng đang đập vào mắt cô chính là hình ảnh ngực kề ngực, eo kề eo, tay bắt đầu bò loạn khắp người đối phương!
Rốt cuộc là vì sự phóng khoáng thoải mái xuất phát từ bản chất của người phương Tây, hay là vì họ cố tình lấy cái việc khiêu vũ với sự tiếp xúc da chạm da dễ dàng với đối phương để làm những chuyện mờ ám, ví như nhiệt tình hôn môi, hôn rất cuồng nhiệt, thậm chí ở một khoảng cách không xa trên sảnh chính, Lạc Khuynh Thành có thể nghe rất rõ ràng âm thanh trao đổi nước miếng qua lại giữa đối phương, một màn vô tư không nể nang đến