Anh nóng lòng rất muốn biết con thỏ ngốc Lạc Khuynh Thành kia có bị làm sao không, đừng nói là trốn trong cái nơi hẻm xéo gì rồi đó chứ?
Nhưng, thông tin đưa ra sau đó lại khiến anh vô cùng thất vọng, vì, thuộc hạ của anh không tìm ra được cô...
"Chúng tôi cũng không tìm thấy tiểu thư Dora có trong xe."
Lời nói vừa dứt, hai con ngươi sắc bén của người đàn ông lóe lên một tia hàn băng khiến cho đám thuộc hạ không khỏi rùng mình run rẩy, theo bản năng, bọn họ cúi thấp đầu, lưng đẫm ướt mồ hôi lạnh...
Thật sự là rất, đáng sợ, tuy thường ngày Thượng tướng không hay biểu lộ thái độ gì trên mặt, nhưng cái giá lạnh toát ra từ ánh mắt kia, thật sự là muốn lấy mạng người mà!
"Hỏi qua Mục Kiền chưa?"
"Hỏi qua rồi, nhưng hắn nói không biết gì cả, có hỏi thế nào cũng không chịu nói."
"Nhưng, báo cáo Thượng tướng, theo như suy đoán của tôi, những lời hắn ta nói đều là thật."
"Lý do?"
"Bởi vì khi chúng tôi tìm ra được xe của hắn, cửa sau xe bị mở ra, mà chính hắn, lại ngất xỉu ở vị trí tay lái."
Tình huống như vậy, ngay cả đám thuộc hạ bọn hắn nhìn thấy cũng phải ngỡ ngàng vì kinh ngạc, sự tình diễn ra giống như là bị bắt cóc, mà nạn nhân, không ai khác, chính là tiểu thư Dora!
"Thượng tướng, hiện trường cho thấy có dấu hiệu đã bị bắt cóc."
Thẳng lưng đứng bên cạnh German báo cáo tình hình, tên thuộc hạ thấp giọng báo cáo lại những gì đã điều tra được tại hiện trường. German nghe xong chỉ nhướng mày trầm tư trong giây lát, cũng không lệnh cho người đưa Mục Kiền đến tra hỏi mà quyết định đi tra khảo Lạc Ngâm Tích trước, về phần đám người còn lại, anh lệnh cho bọn họ tiếp tục tìm kiếm đối tượng...
"Mục Kiền bị bắt rồi."
Đứng ở trước mặt Lạc Ngâm Tích, ở một khoảng cách xa khoảng ba bước chân dài, German hờ hững quăng một câu, thần sắc đạm mạc nghe không ra chút ưu tư gì, hai con ngươi sắc bén bắt đầu tìm tòi quan sát phản ứng xuất hiện trên gương mặt cô...
Đúng như German đoán, khi anh vừa nói ra câu này, trên mặt Lạc Ngâm Tích lập tức lộ ra vẻ kinh hoảng, hai mắt trợn tròn có chút không tin, có lẽ là đang lo sợ người sẽ bị anh bắt trở về?
Ngay khoảng khắc phát hiện ra Mục Kiền bị bắt, cũng đồng nghĩa với việc em gái mình lại một lần nữa rơi vào hang sói!
"Đồ ác ma! Nếu nó đã chạy rồi thì việc gì anh cứ phải bắt con bé trở về? Anh muốn nó phải thế nào hả? Hừ, thể xác bị anh hành hạ tàn nhẫn như thế chưa đủ sao? Cuộc đời nó vốn đã không an ổn, giờ anh còn không chịu buông tha cho nó? Lẽ nào anh thật sự muốn nhìn thấy tương lai nó bị hủy hoại hoàn toàn thì mới vừa lòng sao? !"
Mạnh mẽ gân cổ rống về phía German, cô hận lúc này không thể dùng súng bắn chết người đàn ông tàn bạo trước mắt cho hả dạ.
Nhưng, đương nhiên là cô không dám, đến cả việc tiếp cận anh cô còn không dám, huống chi là cô sợ anh như sợ quỷ dạ, vừa nhìn thấy cặp mắt lãnh khốc đầy lãnh ý chỉa về phía mình, cô cảm thấy nếu chỉ cần một cử động của mình thôi cũng sẽ bị anh chặt đứt toàn bộ...
Bởi vậy, cô chỉ dám đứng yên tại chỗ, duy trì một khoảng cách nhất định với anh, mọi lời nói to gan ở trên, cũng là vì bất bình thay cho số phận của em mình mà thốt ra..
Biểu tình ác liệt của Lạc Ngâm Tích đối với German mà nói chỉ là một đứa trẻ chưa dứt mùi sữa đang nằm dạ. Hơn nữa anh cũng không thèm để ý, bởi vì, những gì anh quan tâm chỉ là phản ứng và biểu hiện của cô, để xác nhận suy đoán của mình, bây giờ thì đã có đáp án...
"Tôi không hề bắt cô ấy, cô ấy không ở trong xe."
"Cái gì? Sao có thể như thế được..."
Kết quả này đúng là nằm ngoài dự kiến của Lạc Ngâm Tích, đột nhiên cô giống như bị một gáo nước lạnh tạt vào mặt, cả người run rẩy, hai tay giơ lên bụm chặt lấy miệng, hai con ngươi đen láy trừng lớn biểu lộ vẻ kinh hoàng.
Thì ra, Reggie Nord là đang thử cô? !
"Xem ra, chính cô cũng không biết cô ấy đi đâu?"
Tuy chỉ là câu hỏi nghi vấn, nhưng từ miệng German phát ra, lại mang ngữ khí khẳng định và quyết đoán hơn. Chính xác là bây giờ anh hoàn toàn có thể chắc chắn một điều, Lạc Khuynh Thành đã bị người khác bắt đi, nếu không, Lạc Ngâm Tích sẽ không mất hồn mà tỏ thái độ kinh hãi như thế. Bằng những gì anh hiểu về người con gái kia, cô sẽ không ra tay đánh Mục Kiền ngất xỉu một mình chạy trốn. Cô tin tưởng chị mình như thế, vì sao có thể đánh người mà chị mình tin tưởng giao phó?
German khẳng định, việc Lạc Ngâm Tích không biết tung tích của em gái mình cũng là một chuyện kỳ lạ, anh thậm chí còn đoán, cái người tên Mục Kiền kia cũng không hề biết ?
Nhưng vô lý ở chỗ, rõ ràng Mục Kiền là người hộ tống cô ấy rời khỏi đây.
"Anh... Có ý gì?"
Lạc Ngâm Tích cắn môi, cả gan nhìn vào mắt German vài giây, tự tận đáy lòng không ngừng kinh hãi, cô có chút do dự hỏi anh, cô cực kỳ nóng lòng muốn biết vì sao đột nhiên em gái mình lại mất tích.
"Giữa đường cô ấy một mình bỏ trốn, xem ra, cô ấy không tin tưởng cô..."
Tin tưởng, nhắc đến hai chữ này, trái tim anh lại bắt đầu nhức nhối, giống như bị hàng ngàn chiếc roi da hung hăng quất vào trúng chỗ anh đau nhất.
Tôi của lúc này đây, là suy sụp và hết hy vọng hoàn toàn, từ nay về sau, em đừng hòng bao giờ mong tôi ký gởi sự tin tưởng ngu xuẩn này cho em.
Khóe môi cong lên cười khinh miệt, German cố ý bẻ cong sự thật, đương nhiên là muốn đả kích đối phương.
"Không thể!"
Không chút do dự rống to lên, Lạc Ngâm Tích như thẹn quá hóa giận, nói gì cũng được, nhưng không được nói những lời lẽ như muốn chia rẽ tình cảm chị em bọn họ như vậy
"Em tôi sẽ không thể không tin..."
Chữ "tôi" còn chưa kịp xuất ra khỏi miệng thì lập tức bị hồi ức ban nãy kéo về, cô nhớ cô đã làm gì em mình, là đánh cho nó ngất xỉu, là ép buộc nó phải chạy trốn, là nó vốn dĩ không đồng ý kế hoạch chạy trốn của mình, cho nên giữa đường con bé có khả năng tự mình trốn đi...
Lẽ nào, nó muốn bí mật quay về tìm Reggie Nord ? !
Phản ứng của