Cả người chấn động, German lập tức xoay người, màu mắt xanh lam nhuốm đầy máu tươi, vẻ mặt lạnh như băng của German làm sao lại có nửa phần dấu vết của sự mong đợi giống như ban nãy, đáy mắt rõ ràng đang ánh lên sát ý dày đặc.
"Ở đâu?"
Em trốn tốt lắm, Khuynh Thành!
Nửa ngày trời trôi qua, đến bây giờ vẫn không được nhìn thấy cô? Đây là muốn anh nổi điên lên... vì chờ đợi sao? !
"Đang ở phía sau, lát nữa sẽ đến."
Cứ mỗi lần đề cập đến chuyện Lạc Khuynh Thành mất tích thì German lại bắt đầu khẩn trương, trên gương mặt ám trầm kia bắt đầu buông lỏng , nhìn thấy German có phần gấp gáp giống như muốn thấy người ngay lập tức, Gavin không khỏi buồn cười, đáy mắt bập bềnh ánh nước, đáy lòng cũng rõ ràng một chuyện.
Xem ra, vị trí của tiểu thư Dora trong lòng Lôi, càng ngày càng trở nên quan trọng.
Đây là lần đầu tiên Gavin nhìn thấy một German có hình dáng mới mẻ như vậy, thành thật mà nói, trong lòng anh có chút vui vẻ, dù sao, điều này cũng chứng minh được gì đó người đàn ông này còn có hơi thở ấm áp của một con người nên có, không hề giống như trước đây, vô hồn, vô tình, là một con người quay lưng lại với tình cảm của nhân loại, là người khiến biết bao nhiêu người phải kinh hồn bạt vía, càng cảm thấy đau lòng...
Đương nhiên, thứ mà anh lo lắng cho Lôi lúc này, chính là thân phận và bối cảnh của Dora.
"Điện thoại cho cậu không được, tôi lo cậu nôn nóng nên chạy đến tận đây, may là người vẫn còn, làm tôi sợ muốn chết."
Sợ là với cái tính dễ dàng phát bạo rồi không nhịn được đi tra tấn thuộc hạ, mà nói chính xác hơn là đi giết người!
"Các người tìm thấy cô ấy ở đâu?"
Anh muốn biết, thời điểm bọn họ tìm được cô là ở đâu, không phải cô gái này muốn chạy trốn anh sao? Vì sao sau khi bị tìm về lại không hề chống cự hay phản kháng?
"Không phải chúng tôi tìm được, là Lệ thiếu soái."
Chậm rãi lắc đầu, Gavin kể hết toàn bộ quá trình tìm người báo cáo lại cho German.
Mới nãy, hắn vẫn không ngừng dẫn dắt đám thuộc hạ tiếp tục tìm kiếm xung quanh, đột nhiên có người chạy đến, nói rằng vừa mới nhận được điện thoại của Lệ Lệ Thiếu Đình, bảo Dora tiểu thư đang ở cùng hắn, cho nên chạy đến báo lại với German.
Về phần Lệ Thiếu Đình làm thế nào tìm được Lạc Khuynh Thành , vấn đề này Gavin cũng im hơi lặng tiếng, vừa rồi gặp mặt Lệ Thiếu Đình, hắn liếc nhìn Lạc Khuynh Thành một phen, xác định đối phương không có mệnh hệ gì, sau đó mới vội vã đi tìm German ...
"Lệ Thiếu Đình?"
Nhấm nuốt cái tên của đối phương, German nhíu chặt mày, lồng ngực giống như bị thứ gì đó đè nén lại, khó thở vô cùng!!!
"Sao cô ấy lại ở chung với Lệ Thiếu Đình?"
Lẽ nào, sau khi đánh ngất tên lái xe kia, con thỏ đáng chết đó chỉ nghĩ đến việc chạy đi tìm Lệ Thiếu Đình để cứu giúp ?! Nói vậy, trong mắt cô, trong lòng cô , vị trí của Lệ Thiếu Đình, so với anh, cao hơn có phải không?
Tức giận, hụt hẫng, chỉ cần nghĩ đến việc người đầu tin cô nhớ đến là Lệ Thiếu Đình, German cảm thấy cực kỳ mất hứng...
Ghen tuông, giống như một cơn sóng thần kinh hoàng cuốn trôi lý trí của ký chủ, lồng ngực German quay cuồng nổi bạo,...
Anh ghen tị, lần này, anh thực sự rất ghen tị!
Đột nhiên, anh nghĩ đến một trường hợp, liệu có khi nào, Lạc Ngâm Tích chỉ là quân cờ che mắt, người Lệ Thiếu Đình thật sự yêu, mới chính là Lạc Khuynh Thành? !
Không thể trách German suy nghĩ quá nhiều, chỉ vì trong lòng anh, địa vị của Lạc Khuynh Thành cao hơn Lạc Ngâm Tích rất nhiều bậc, từ dáng vẻ nổi bật bên ngoài, từ khí chất đến tính cách đều xuất chúng vạn phần, đôi lúc lại bướng bỉnh đáng yêu đến lạ.
Cho nên, có lẽ người con gái mà Lệ Thiếu Đình thật sự yêu thích chính là Lạc Khuynh Thành, cách suy đoán này cũng không phải quá kỳ quái?
Thật ra, tất cả toàn bộ chỉ là hiểu lầm.
Từ lúc Lạc Khuynh Thành chạy thoát khỏi xe Hobart, cô lập tức hướng bước chân mình đến thẳng biệt thự nhà German – nơi mà cô luôn coi đó là nhà giam.
Nhưng, bởi vì trời quá tối, cộng thêm việc cô chỉ nhớ đường về nhà German đúng hai lần, cho nên trong tình trạng đầu óc hỗn loạn, cô mơ hồ không biết mình phải đi đâu giữa con phố rộng lớn tối mù kia, khó khăn nhấc bước, mãi đến khi chạy qua góc phố, cô tình cờ gặp được Lệ Thiếu Đình đang đứng đó, sau đó Gavin cũng biết chuyện.
Chỉ là một sự hiểu lầm hết sức tai hại, mà đương sự trong cuộc, là người vô tội nhất.
"Anh nói chị em bị German bắt giam?"
Ngồi bên trong xe, nghiêng đầu nhìn một bên người Lệ Thiếu Đình, Lạc Khuynh Thành cũng không quá kinh ngạc với tin tức vừa rồi, ngược lại có chút không biết làm sao...
Quả nhiên một khi người đàn ông này đã nhúng tay vào thì bá đạo khỏi nói, hơn nữa, còn rất không phân rõ đúng sai!
Nhưng mà Lạc Khuynh Thành biết, đây là cách mà anh biểu hiện sự quan tâm để ý của mình đến cô, anh càng khẩn trương thì càng lo lắng cho cô, nếu không, bằng thân phận đặc biệt của Lệ Thiếu Đình, một người đàn ông luôn mang thái độ bình thản lạnh lùng như German, sao có thể vô tình làm mất hết sĩ diện của đối phương như thế?
"Không sao đâu, đừng lo lắng, lát em giải thích với anh ấy một chút là ổn thôi."
Hơi lắc đầu, khóe miệng cong lên ý cười dịu dàng, Lạc Khuynh Thành nhẹ giọng an ủi Lệ Thiếu Đình...
Vừa dứt lời, Lạc Khuynh Thành quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, khóe môi phảng phất ý cười vui vẻ, dưới ánh trăng chiếu rọi, hai dòng tâm trạng hạnh phúc và chờ mong kết hợp lẫn nhau, vẽ lên gương mặt của người con gái xinh đẹp, hoàn mỹ vô cùng.
Cô nhớ anh, thật sự rất nhớ anh!
Tuy hai người bị chia cách nhau chưa quá một ngày, nhưng cái cảm giác cô chờ đợi để được gặp anh, cứ ngỡ như là nửa năm...
Sau khi bị chính chị mình đánh ngất đi, trên đường mơ màng tỉnh dậy, cô phát hiện Mục Kiền đang lái xe phía trước, trong lòng cô cũng rối bời không biết làm sao, cô không thể ngờ rằng chị mình lại không thèm quan tâm mong muốn của mình, trực tiếp dập tắt hy vọng của mình?
Nhưng Lạc Khuynh Thành sẽ không trách cứ đối phương nửa lời, cô biết Lạc Ngâm Tích cũng là vì lo lắng cho cô.
Lạc Ngâm Tích vốn là con gái được sinh ra dưới thời đại phong kiến, khó trách trong đầu đã được hình thành cái tư tưởng cổ hủ, hơn nữa bản thân là em ruột, hai chị em cùng nhau nương tựa phiêu bạc ở xứ xa người, chấp nhận hiện thực đối với chị ấy mà nói thì rất khó, tuy rằng hành động của chị ấy là không đúng, nhưng không phải mọi chuyện đều ổn thỏa hết rồi sao?
Lạc Khuynh Thành chậm rãi ngồi dậy, đang lúc định mở miệng thương lượng cùng Mục Kiền, bảo hắn lái xe đưa mình trở về, nhưng ai nào ngờ, lời còn chưa kịp nói ra miệng thì đột nhiên Mục Kiền thắng gấp, ngẩng đầu nhìn lên,