Con ngươi sắc bén lóe lên một tia máu lạnh đến kinh người, hơi thở nguy hiểm hòa cùng với bầu không khí tĩnh lặng khiến quanh thân anh mang một loại khí tức đáng sợ, tựa như Quỷ Vương tái thế xuống trần gian đoạt mạng người!
Trái tim mạnh mẽ run lên bần bật, Lạc Khuynh Thành bị hình dáng đáng sợ này của anh dọa sợ đến đau thắt cả ruột gan, cô vội vã lắc đầu, hai tay dang ngang chắn trước người German. . .
"German, đừng."
Cánh tay gấp gáp ôm chặt lấy cánh tay tráng kiện đang hờ hững ghì chặt chốt cò của khẩu súng, cô gần như thất kinh, mặc kệ xung quanh liền ngẩng đầu lên cầu xin anh. . .
"Đừng làm họ bị thương, cầu xin anh."
Nhớ lại mỗi lần cô bị anh bắt nạt, khó khăn lắm cô mới mở miệng cầu xin anh, nhưng bây giờ vì Lạc Ngâm Tích và Lệ Thiếu Đình, là cả hai mạng người, cô không thể không vứt lòng tự trọng mình đi.
"Đứng sau lưng tôi!"
Không hề quan tâm đến những lời cô cầu xin, cánh tay anh linh hoạt di chuyển, phản công nắm lấy cánh tay nhỏ bé của cô, trực tiếp kéo cô ra sau lưng mình, hành vi tuy thô lỗ, nhưng thực chất là đang bảo vệ cô.
Súng là thứ đồ chơi không có tình người, lỡ như có trường xấu nhất có thể xảy ra, viên đạn bắn lạc về phía cô, vậy chẳng bằng trực tiếp lấy mạng anh!
Nhưng Lạc Khuynh Thành nào có hiểu được tâm ý của anh? Trong lòng cô đều gấp đến mức không thể tìm mọi cách ngăn cản hành vi của người đàn ông trước mặt? !
Con thỏ ngốc nghếch sau lưng anh không ngừng ra sức giãy dụa, sự ương bướng của cô khiến anh có chút không biết làm sao, anh lại dùng lực nơi bàn tay, tựa như sợi dây xích sắt lạnh lẽo, gắt gao quấn mặt lấy cổ tay cô, mặc cho cô có phản kháng thế nào, cũng không hề có chút sứt mẻ. . .
"Reggie Nord, nếu hôm nay anh không tha cho Tích Nhi, đừng trách tôi không khách khí!"
Bảy tám khẩu súng đồng thời chỉa vào German, ngay khi thấy đang ra sức giãy dụa khỏi móng vuốt của đối phương, Lệ Thiếu Đình liền lạnh giọng mở miệng, khuôn mặt rét lạnh như tảng núi băng. . .
"Lệ thiếu soái, đây là biệt thự của Thượng tướng, đừng có lên mặt hỗn xược!"
Dùng lực khống chế Lạc Ngâm Tích, Gavin tức giận quát lớn, hắn hận không thể lập tức rút súng bắn người đàn bà này chết đi cho xong chuyện! Rõ ràng dọa đến mức này rồi còn cậy mạnh, giống như con mèo nhỏ cố tình gây sự, khiến cho anh có cảm giác rất bực bội...
"Ồ? Không khách khí? Không biết Lệ thiếu soái, tính không khách khí thế nào đây?"
German làm ra bộ dáng hứng thú với câu tuyên bố của đối phương, anh bễ nghễ hướng về phía Lệ Thiếu Đình, cho dù có mấy khẩu súng đang nhằm vào mình, anh vẫn kiêu ngạo như trước không hề tỏ chút dáng vẻ e ngại...
"Vị hôn thê của cậu đang ở trong tay tôi, Lệ thiếu soái thực sự xác định, có lá gan không khách khí với tôi?"
Một câu cuồng vọng ngập tràn vẻ khiêu khích khiến đối phương cảm thấy mình không hề được coi trọng!
Hơn nữa, từng câu từng chữ của đối phương lại quá thực tế, thực tế đến mức dẫm nát đi lòng tự trọng của Lệ Thiếu Đình, khiến anh vừa tức giận, nhưng phần nhiều là nghẹn khuất!
"Anh..."
Từ nhỏ đến lớn, Lệ Thiếu Đình chưa bao giờ bị người khác đối xử một cách đầy uất ức như thế này, có nói gì cũng vô ích, cả người anh bắt đầu tản ra hơi thở nguy hiểm, ánh mắt ngập tràn lửa giận, anh trầm mặt trong giây lát sau đó giận dữ cười gằn nói : "Vậy chúng ta có thể thử xem!"
"Mục Kiền!"
Đột nhiên một tiếng gọi vang dội tập kích, Mục Kiền liền nhanh chóng giương súng chỉa về phía Gavin bóp cò, Lệ Thiếu Đình cũng đồng thời bắn một phát đạn về phía German, một chút do dự đều không có.
Mắt dài khẽ động, biết rõ Lệ Thiếu Đình sẽ hành động, cho đến từ lúc đối phương cầm súng chỉa vào người anh, cho đến khi động tác tay bắt đầu giận dữ bấm cò, German liền phán đoán được đường bay của viên đạn, lập tức túm chặt Lạc Khuynh Thành, nhanh chóng lắc mình né tránh, đồng thời, anh cũng không hề rảnh tay, hướng khẩu súng nhằm về phía đám tùy tùng phía sau Lệ Thiếu Đình, một phát một giải quyết gọn gàng từng người, chỉ còn lại hai người là Lệ Thiếu Đình và Mục Kiền.
Mục Kiền lại đang chuyên tâm đối phó với Gavin , chỉ tiếc, đối thủ dường như quá đáng gờm, cho dù có bị đạn lướt qua cánh tay, anh cũng không hề từ bỏ sứ mạng của mình, cánh tay vẫn gắt gao giữ chặt lấy Lạc Ngâm Tích, không để nàng chạy trốn, cùng lúc đó, hắn cũng rất không khách khí rút súng!
Một phút sau, tiếng súng vang lên hỗn loạn bốn phía, Lạc Ngâm Tích không ngừng hét lên chói tai!
"German!"
"Thiếu Đình!"
Hai chị em, mỗi người lên nhắm mắt sợ hãi kêu tên người đàn ông của mình, Lạc Ngâm Tích là bị dọa đến mất hồn, còn Lạc Khuynh Thành lại không giống như vậy, cô cố giữ lấy bình tĩnh, miệng nhỏ lập tức hét lên.
"Đều dừng tay hết lại cho tôi!"
Lời vừa dứt, cô vội vã nắm chặt lấy cánh tay German, há miệng cắn một ngụm, cô không biết rốt cuộc là mình lấy đâu ra sức lực lớn đó, vùng mình thoát khỏi vòng vây của anh, cuống quýt chạy ra trước mặt anh, mở rộng cánh tay, để bản thân đứng giữa hai họng súng.
Đáng châm chọc hơn là cô lại quay mặt về phía Lệ Thiếu Đình, Lạc Khuynh Thành ngẩng cao đầu, men theo chút ánh sáng dịu nhẹ nơi vầng trăng, nét dịu dàng mềm mại của cô như tô đậm giữa trời mây đen kịt, dáng người tuyệt trần ấy tựa như nữ thần mặt trăng, cao quý tao nhã, hơn nữa, còn thanh khiết, ngạo kiêu.
"Mới gặp chút chuyện chỉ biết nổ súng với nổ súng, mấy người coi mạng người là rác rưởi sao? !"
"Con bé ngốc kia! Ai cho phép em chạy ra đó? !"
Sắc mặt âm lãnh, anh vội vàng chạy đến, vươn tay nắm chặt bờ vai non mịn của cô, dùng sức quay mạnh cô về phía mình, anh thấp giọng