Edit: DiệpMày dài chăm chú, ánh mắt German nhàn nhạt nhưng lại cực kỳ khắc sâu nhìn chằm chằm Lạc Khuynh Thành, đem kiên trì cùng quyết tuyệt của cô xem ở trong mắt, trong lòng anh hoàn toàn hiểu rõ…...Thật ra cô yêu cầu như vậy chính là đang ra oai phủ đầu với anh, cô đang dùng phương thức này nói với anh, phải sạch sẽ ới Lucy! Hơn nữa German đoán rằng, vạn nhất mình không chịu đựng được thì chỉ sợ cả đời này của anh, cũng đừng nghĩ đến dụng vào cô.Người phụ nữ đang chết này thật sự rất quật cường, hơn nữa còn rất rõ ràng kiêu ngạo, không phải không tin tưởng anh, chỉ là cô đang duy trì tôn nghiêm cùng điểm mấu chốt của mình.
Cô có thể vì anh mà không e ngại bất cứ cái gian nguy nào, nhưng cô cũng có thể vì giữ vững lập trường của mình mà không nhượng bộ chút nào!Nhếch môi, German vẫn trầm mặc, ở trong tầm mắt sáng ngời như vậy của anh, lòng Lạc Khuynh Thành có mấy phần không được tự nhiên, cúi đầu xuống, cô không nhìn anh nữa, nâng tay lên, dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng đâm đâm cánh tay anh, kêu anh buông cô ra...Thế nhưng là người đàn ông luôn luôn cố chấp, há có thể để cho cô chi phối?Càng siết chặt cánh tay hơn, dường như muốn khảm Lạc Khuynh Thành vào trong cơ thể, rốt cuộc German cũng mở miệng, môi dán ở trên tai cô, anh nói thật nhỏ: "Tôi chỉ có thể cam đoan không đi vào."Dù sao em vừa sinh non, bác sĩ vạch rõ ít nhất một tháng không được sinh hoạt tình dục, cho dù là tôi muốn cũng không thể đi vào được.Yên lặng bổ sung ở trong lòng, German giống như thỏa hiệp, thế nhưng là chỉ có chính anh mới biết, anh có cái ý định quỷ quái gì...Tên đàn ông tà ác này mà, quả nhiên là một bụng ý xấu, vừa biết thuận nước đẩy thuyền đồng ý, ổn định Lạc Khuynh Thành lại trước, để cho cô an tâm dưỡng thân thể, đồng thời lại có thể tranh thủ chút hảo cảm của cô cho mình, một công đôi việc, cớ sao mà không làm?Chẳng qua, đợi cho cô tốt lên rồi, có làm hay không thì cũng không phải do cô định đoạt...German nghĩ ngược lại rất là đẹp, nhưng anh không có nghĩ tới chính là Lạc Khuynh Thành lại sẽ quyết tuyệt như vậy, điểm này, anh cũng là thẳng đến sau này mới thấm sâu lòng người được.◆Ngày tiếp theo sau khi hai người trao đổi xong Lucy đã đến nhà thăm hỏi, chẳng qua, là đến khách sạn Lệ Thiếu Đình ở.
Bởi vì để tránh cho cô ta hoài nghi, cũng vì làm cho vở diễn này đầy đủ hơn một chút, Lạc Khuynh Thành là giả vờ ở tại nơi này...Ở một khắc hai người gặp nhau, trước mắt Lạc Khuynh Thành liền không ngừng hiện lên cảnh tượng bị Lucy đẩy xuống cầu thang.
Hận ý trong đầu không có cách nào khống chế mà xông lên, Lạc Khuynh Thành chỉ có thể gắt gao nắm chặt quyền, toàn bộ móng tay cũng khắc vào trong thịt.
Cô ngồi ở kia, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng ngạo nghễ, khuôn mặt lạnh nhạt, tựa như là một pho tượng nữ thần tao nhã, cao cao tại thượng bễ nghễ trước Lucy.Lucy đồng dạng cũng là hận, không biết vì sao, cô ta thấy Lạc Khuynh Thành rất không vừa mắt.
Nếu như thời gian quay lại, cô ta muốn, cô ta vẫn sẽ đẩy cô xuống, hơn nữa, nếu như tương lai có cơ hội, mình nhất định phải tiêu diệt ả!Trong khi bốn mắt nhìn nhau, trong không khí có oán hận, phẫn nộ, ghen tị...!đủ loại cảm xúc xen lẫn vào nhau.
Cố nén xúc động muốn xông lên giết chết Lạc Khuynh Thành, thân thể Lucy đứng thẳng tắp, không cam tâm tình nguyện nói một câu xin lỗi, âm thanh lại vô cùng cứng rắn...Ngồi im ở đó, Lạc Khuynh Thành căn bản không quan tâm Lucy, cũng không nhìn cô ta.
Ánh mắt chỉ nhàn nhạt nhìn qua ngoài cửa sổ, thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh.
Có điều chỉ có chính cô mới biết, trong lòng cô có bao nhiêu phẫn nộ, cô hao hết sức lực cả đời, khó khăn lắm mới nhịn xuống xúc động không nhào lên động vào cô ta.
Chỉ vì ở trong mắt Lucy và cấp trên, cô là cam tâm tình nguyện chấp nhận xin lỗi, biến chiến tranh thành tơ lụa, nếu không thì sẽ chỉ huỷ đi cục diện German vất vả bố trí."Âm thanh của cô quá nhỏ, em ấy không nghe thấy, lặp lại lần nữa."Đứng ở bên cạnh Lạc Khuynh Thành, Lạc Ngâm Tích cũng đang cố nén xúc động muốn tiến lên cho Lucy hai bạt tay nữa, nắm chặt nắm đấm, trừng mắt nhìn Lucy, khẩu khí của cô rất hung.
Oán hận trừng mắt nhìn lại, thật sự là Lucy sắp tức chết, cho tới bây giờ cô ta cũng chưa từng chịu loại vũ nhục này, trong lòng thực sự là ấm ức muốn chết.
Nhưng cô ta không có cách nào khác, papa nói, lần này, nhất định cô ta phải cúi đầu xin lỗi, nếu không thì đến cả ông ta cũng không cứu được cô ta...Thôi thôi, trước hết cô ta cứ nhịn một lần vậy, lần tiếp theo, vừa có cơ hội cô ta sẽ lập tức báo thù!"Thật xin lỗi, là lỗi của tôi, không nên đẩy cô xuống lầu.""Cô đang xin lỗi với ai vậy? Cũng không thèm mang xưng hô, thái độ không tôn trọng như vậy, thật ra là cô không muốn xin lỗi đi?"Lạnh lùng hừ một tiếng, Lạc Ngâm Tích khí thế hùng hổ: "Vốn em gái tôi đã nhận hết ấm ức, nếu không phải nể mặt mũi Reggie Nord, ai sẽ cứ bỏ qua như vậy? Thái độ của cô lại còn kém như thế? Không cam lòng đúng không? Khéo quá, tôi cũng không vui, được rồi, cô cút về đi, chúng ta hãy cứ theo trình tự pháp luật...""Dora tiểu thư, thật xin lỗi, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, xin ngài tha thứ cho tôi."Trong lòng hoảng sợ, Lucy cúi đầu xuống, âm thanh ngay lập tức cũng mềm nhũn ra, nghe có vẻ rất hối hận, nhưng trên thực tế, cô ta đang oan ức cho mình...Khoé môi nghiêng lên độ cong trào phúc nhàn nhạt, Lạc Khuynh Thành vẫn không cho bất cứ một câu đáp lại nào như trước.
Nhìn cô, lại nhìn người cấp trên phái tới, hoàn toàn bất đắc dĩ, cắn răng, Lucy đành phải...!Quỳ xuống.
(Dzừa lòng mị lắm lắm :33)"Bịch" một tiếng, âm thanh nặng nề như vậy, hung hăng đánh vào trong lòng bản thân Lucy, nhắc nhở cô ta, hôm nay cô ta có bao nhiêu đau đớn, tương lai, thủ đoạn cô ta trả thù thì sẽ có bao nhiêu hung ác!Siết chặt tay, tức đến ngay cả thân thể cũng đang run rẩy, quỳ ở trên mặt đất, Lucy không ngừng nói thật xin lỗi.
Mày nhăn lại, Lạc Khuynh Thành lạnh giọng quát một tiếng: "Cút!"Thì ra, đối với người mình chán ghét, cho dù là đang xin lỗi thì âm thanh cũng chói tai như vậy.
Cô không cần lời xin lỗi của cô ta, cô chỉ hy vọng cô ta có thể nhận trừng phạt mà cô ta đáng có...Âm thanh Lạc Khuynh Thành lạnh đến tận xương, một chữ lạnh nhạt kia, nện vào trong tai German, khiến cho trái tim anh cũng không nhịn được thắt lại.
Nâng nón lính, cùng Lệ Thiếu Đình bốn mắt nhìn nhau, hai người bọn