Có lẽ là vừa mới thoải mái về thể xác lẫn tinh thần, nên sự thiếu kiên nhẫn trong lời nói của German vẫn chưa thể hiện ra, đối với sự phớt lờ của Lạc Khuynh Thành, hắn cũng không có tức giận mấy. . .
Sự khác thường của hắn dường như đâu đủ đả tâm đến Lạc Khuynh Thành, cả người cô đang dần lún sâu vào sự bi phẫn và uất ức, tức muốn chết đây thì làm sao còn nhận ra lòng tốt ngắn ngủi của hắn? !
"Anh còn muốn gì nữa? !"
Không nhìn hắn, cũng không thèm nhúc nhích, Lạc Khuynh Thành chỉ duy trì tư thế nằm sấp trên giường, nghiến răng nghiến lợi hừ lạnh một tiếng!
Đôi mắt kiêu ngạo, lạnh lẽo khẽ nhăn lại, German đã chạm đến giới hạn của sự kiên nhẫn. . .
Nhấc chân, ôm lấy vòng eo Lạc Khuynh Thành, hơi dùng sức, hắn ôm gọn cô nhấc lên, kéo về phía mình!
Toàn bộ quá trình, động tác của German vô cùng linh hoạt, nhanh như tia chớp, chỉ trong chớp mắt, thay cho một trạng thái yên tĩnh lạ lùng chính là cả người Lạc Khuynh Thành ngã vào lòng hắn, đầu áp vào lồng ngực rắn chắc. . .
"Nhớ kỹ thân phận của em!"
Cánh tay tráng kiện khẽ nâng lên, vòng quanh eo thon Lạc Khuynh Thành, ánh mắt German nheo lại đầy nguy hiểm. . .
Đây là lần đầu tiên trong một thời điểm mà hắn phải lặp lại một câu đến hai lần, cũng chính là để nhắc nhở cô, kiên nhẫn của hắn đối với Lạc Khuynh Thành, hoàn toàn đã tan thành mây khói!
"Ở trước mặt tôi, em chỉ có nghe lệnh."
Bây giờ, trong lòng German chỉ coi Lạc Khuynh Thành như tù binh của hắn, như một món đồ chơi không hơn không kém, cả người tràn ngập giọng điệu đùa bỡn, khinh miệt, cô chỉ giống như thứ thuốc an thần những khi hắn cảm thấy nhàm chán, hơi đâu mà xem cô khoa tay múa chân?
Cho nên, trước mặt hắn, ngoài với thân phận là một nô lệ phải biết ngoan ngoãn nghe lời thì Lạc Khuynh Thành không là cái gì trong mắt hắn , huống chi là lạnh giọng chất vấn hắn!
"Không có chuyện đó đâu!"
Tuy rằng hai gò má vẫn chưa hết nóng bỏng chỉ vì màn phục vụ đầy hổ thẹn vừa rồi, nhưng thần sắc của Lạc Khuynh Thành vẫn toát lên vẻ lạnh lùng,. . .
Cô ngẩng đầu lên, cả người tạo nên một đường cong tuyệt mỹ giữa không khí, vừa lạnh lẽo vừa xinh đẹp khác thường. Lạc Khuynh Thành nhìn chằm chằm vào mắt lạnh của German, ánh mắt sắc bén giống như lưỡi dao độc, chỉ cần nhìn vào đó một giây thôi cũng đủ khiến đối phương mất mạng !
"Cả đời này anh đừng mong tôi sẽ cúi đầu chịu nhẫn nhục trước anh, đúng, anh là sĩ quan, nhưng tôi không phải là tù binh của anh, càng không phải là nô lệ của anh!"
Sĩ quan thì sao, thượng tướng đứng đầu đế chế thứ ba thì sao, đệ nhất sói hoang nước Đức thì sao? Đối với Lạc Khuynh Thành mà nói, chẳng qua chỉ là một cái mác không hơn không kém, há nào cô thèm để trong lòng, sẽ không vì những lời uy hiếp của hắn mà sợ hãi thỏa hiệp!
Nghĩ như vậy, trong lòng Lạc Khuynh Thành căm ghét hắn không thôi, rất muốn thoát khỏi móng vuốt của German. Nhưng cô nào hay biết, bánh xe vận mệnh đã bắt đầu quay, kể từ lúc hồn cô xuyên đến thế giới này, từ sinh mệnh đến linh hồn cô đã sớm bị đảo loạn, một cuộc sống bình yên như cô mong muốn ngay từ đầu đã không hề tồn tại, kiếp nạn của cô đã gắn với sự dây dưa của sĩ quan đế quốc - German này từ lâu rồi...
Thân phận của hắn, vận mệnh của hắn, từ giây phút cô và hắn chạm mặt nhau nơi góc đường hôm đó, cũng chính là giây phút cả đời cô – dù có phản kháng hay né tránh thì vẫn không có chuyện thoát khỏi lòng bàn tay hắn, giống như sợi dây tơ màu đỏ rực tựa như máu kết lại, càng trốn tránh nó càng thắt chặt.
"Không vội."
Không giống như dự đoán của Lạc Khuynh Thành rằng hắn sẽ nổi giận mà German chỉ thản nhiên cúi đầu cười ra tiếng, âm thanh tà mị, mê hoặc giống như ly rượu vang ủ lâu năm, say đắm lòng người, đáng tiếc, ngữ điệu ấy, đối với Lạc Khuynh Thành mà nói, như chất giải rượu, khiến cô tỉnh táo vô cùng!
"Chúng ta còn nhiều thời gian."
Đồ chơi thôi, phải dạy dỗ từ từ, hắn muốn chậm rãi cắt bớt đi móng vuốt sắc bén của cô, để cuối cùng, chú thỏ con xinh đẹp này, nhất định sẽ bị German hắn thu phục!
Ẩn chứa vài giọt lệ chưa khô, Lạc Khuynh Thành duy trì tư thế trừng mắt nhìn German!
"Khóc sao?"
Nâng cằm Lạc Khuynh Thành lên, đôi mắt khẽ nheo lại, bình tĩnh dừng trên vài giọt nước mắt còn đọng nơi khóe mi, German nhỏ giọng như nỉ non...
Chậc chậc, nước mắt sao?
Đã lâu rồi hắn chưa nhìn thấy thứ này?
Trong trí nhớ của hắn, lần cuối cùng hắn rơi lệ chính là trận tuyết năm hắn mười hai tuổi. Kể từ đó trở đi, con người hắn bắt đầu thay đổi, máu lạnh, ngoan độc; tâm cũng ngày một sắc đá, lạnh lẽo hệt như băng tuyết vĩnh cữu. Chỉ có sinh mạng hắn mới khiến hắn cảm nhận được hắn vẫn còn là một con người tồn tại trong cái thế giới này...
Nào ngờ cô gái mạnh mẽ liều chết không thỏa hiệp này, lại bởi vì một màn khuất nhục vừa rồi mà rơi nước mắt.
Cũng đúng thôi, cô vẫn chỉ là một cô nhóc non nớt ...
Ánh mắt tà mị tiếp tục lạnh lùng nheo lại, ngón tay giơ lên nhẹ nhàng quệt đi một giọt nước mắt trên má Lạc Khuynh Thành, giọt nước mắt trong suốt nằm gọn trên tay hắn.....
Giống như ác ma, ngón tay German chầm chầm đưa lên môi mình,...
Mặn.
Thì ra, vị của nước mắt, là mặn đắng ...
Nhưng vì sao, hắn lại cảm thấy trong sự mặn đắng đó lại ẩn chứa hương vị ngọt ngào kỳ lạ, rất giống cô?
Kinh ngạc nhìn German, Lạc Khuynh Thành hơi bất ngờ nhíu mày...
Cô không rõ, rốt cuộc hắn bị cái gì? Vì sao đột nhiên lại nếm nước mắt của cô! ?
Mà cô, giống như bị trúng phải tà, bỗng nhiên cảm thấy, động tác vừa rồi của hắn, có chút khó hiểu ...là dịu dàng? !
Đôi mắt xinh đẹp mông lung bỗng trừng lớn, Lạc Khuynh Thành bình tĩnh nhìn German, một đôi mắt sắc hẹp màu lam, thâm thúy như biển, giờ phút này cô có thể nhìn thấy rõ bản thân mình hằn in qua con ngươi sâu thẳm của hắn.
Đôi mắt màu lam, thật lòng mà nói thì đôi mắt hắn dường như rất sâu lắng, tựa mặt biển thăm thẳm, giống như một con sói đầu đàn trong đêm, mặc dù trầm tĩnh nhưng vẫn vô cùng nguy hiểm, khiến cô cảm thấy bất an...
Vừa dứt dòng suy nghĩ, đột nhiên cô cảm thấy hơi thở mình trở nên hỗn loạn, cô không rõ vì sao bản thân mình lại miên man suy nghĩ về hắn như vậy, mà cái nhìn chằm chằm của hắn khiến cô trở nên khẩn trương, tim đập rộn ràng không ngớt?
Điên rồi! !
Hắn là tên điên, sao cô lại nảy sinh cảm giác với sự cuồng loạn của hắn! ?
Hàng mi dài xinh đẹp khẽ động, Lạc Khuynh Thành có chút chán ghét tư thế ái muội của hai người, đầu ngả sang một bên, mà hắn, ngay giây sau đó, đã sớm buông cô ra...
German đứng dậy rời giường,dáng vẻ cũng vô cùng tiêu sái cuồng ngạo nhưng trong mắt cô, con người này cực kỳ thâm sâu khó lường. Dường như bất kỳ lúc nào hắn cũng có thể nhìn thấu tâm tư cô, cho nên hắn không thèm liếc nhìn cô một lần, trực tiếp đi thẳng về phía nhà tắm.
Lẽ nào hắn không lo đề phòng cô sẽ chạy trốn?
Lẽ nào hắn chắc chắn, côp sẽ không dám chạy trốn? Hay là hắn khẳng định, cô không thể chạy trốn? !
Dù bất kỳ trường hợp nào xảy