Cơ thể to lớn đột nhiên trở nên cứng ngắc, đối với cái ôm bất thình lình của Lạc Khuynh Thành, German có hơi hoài nghi. . .
Đôi mắt màu lam quyến rũ hạ xuống, German nhìn về phía Lạc Khuynh Thành, bàn tay cầm súng không tự chủ được đưa họng súng hướng ra xa khỏi người cô, tránh việc không may làm cô bị thương.
Hắn không ý thức được, hành vi vừa rồi của mình đều xuất phát từ bản năng, cũng là xác định rõ đối với German mà nói sự tồn tại của Lạc Khuynh Thành là để hắn bảo vệ. . .
"Chẳng qua vì chị ấy lo lắng nên mới tới tìm tôi, cũng không có ý hại người gì đâu, làm ơn đừng làm tổn thương đến chị ấy, đừng làm thế!"
Cánh tay nhỏ nhắn trắng trẻo, non mềm dồn sức ôm chặt lấy hông German, Lạc Khuynh Thành run rẩy lên tiếng. . .
Có lẽ vì quá lo lắng cho sự an nguy của Lạc Ngâm Tích, hay là vì cô quá mức sợ hãi, đây là lần đầu tiên Lạc Khuynh Thành bày ra giọng điệu cầu xin một cách yếu ớt với hắn.
Khóe mắt ẩn chứa vài giọt nước mắt, theo từng câu từng chữ cô nói mà lẳng lặng rơi xuống hai bên gò má. Lòng cô bây giờ nóng như lửa đốt, Ngâm Tích là tia nắng ấm áp duy nhất trên thế giới xa lạ này, hắn không thể giết chị ấy, tuyệt đối không thể! !
Đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, German hoàn toàn hiểu vì sao cô lại hành động như vậy. . .
Thì ra, cô đang hiểu lầm động tác của hắn, thật ra vừa rồi hắn chỉ muốn cất khẩu súng đi thôi.
Quả nhiên là một cô thỏ nhát gan mà, người thông minh như cô lẽ ra phải phân biệt được chứ, thậm chí còn ngốc nghếch ôm hắn không ngừng cầu xin!
Đây là lần đầu tiên cô chủ động ôm hắn, loại cảm giác này...
Bên tai vang lên âm thanh nỉ non đầy thương tâm của người con gái, đôi mắt khẽ động, German quét mắt nhìn Gavin, ý bảo hắn đưa Lạc Ngâm Tích rời khỏi đây, đừng khiến cho hắn phải thêm chán ghét!
Khẽ gật đầu, tiến lên một bước, Gavin túm lấy cánh tay Lạc Ngâm Bích lôi ra ngoài quán rượu, nhưng cô cũng ngoan cố không hợp tác, kinh hãi hét lên mộ tiếng.
"Chị!"
Tim đập nhanh đến hỗn loạn, quay đầu lại nhìn thấy Lạc Ngâm Tích như vậy, Lạc Khuynh Thành nắm chặt cánh tay của German, cô vội vàng lên tiếng.
"German, anh buông tha cho chị ấy đi, có được không? !"
Lúc này đây, giọng nói đầy thiết tha cầu khẩn của Lạc Khuynh Thành mỗi lúc một sâu, hơn nữa, còn mang theo tiếng khóc đầy nức nở, từng giọt nước mắt thê lương rơi xuống hai gò má, rồi đáp xuống sàn quán rượu sàn, "Lách chách" vang lên, truyền vào tai vị ác ma nào đó, dù chỉ là một âm thanh nhỏ nhưng đủ khiến ai đó nghe xong thật chói tai! ?
Mày rậm nhăn lại, nhìn chăm chú vào mắt Lạc Khuynh Thành, cánh tay tráng kiện nâng lên, German đột nhiên ôm lấy Lạc Khuynh Thành, dùng sức tím cả người cô kéo ra ngoài. . .
Lạc Khuynh Thành nào dễ dàng chịu người khác điều khiển, bèn xoay người theo bản năng vung nấm đấm lên lồng ngực hắn, từng tiếng nấc lên đầy nghẹn ngào.
Cô muốn chạy thoát khỏi hắn, sau đó đi cứu chị mình. Dù có cứu không được chăng nữa thì có cùng chết với nhau cũng không sao. Nhưng sức hắn ôm cô quá lớn, ngay từ đầu cô đã không thể nhúc nhích được, mảy may cũng không thể!
Trong lòng dâng lên một cảm giác bất lực, vô vọng. Cơ thể mềm mại bắt đầu buông lỏng, hai bàn tay nắm chặt không còn đánh hắn nữa, chỉ vô lực áp lên ngực German, hình thành một loại tư thế ỷ lại dựa dẫm. Theo bản năng cô muốn nắm lấy áo hắn nhưng vì bộ quân trang thẳng quá mức, lại vô cùng chắc chắn cho nên cô có nỗ lực đến mấy cũng không làm được. . .
Cánh tay vô lực rũ xuống, lại lần nữa vây quanh ở thắt lưng German, Lạc Khuynh Thành ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt đầy hững hờ của hắn, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn hắn.
"Tôi xin anh, German, coi như tôi cầu xin anh, đừng động đến chị ấy, có được không? Chị ấy vô tội!"
Dựa vào lồng ngực chắc chắn của vị sĩ quan đế, cô gái phương Đông bày ra bộ dáng ủy khuất cầu xin, tiếng khóc nỉ non vang lên, hai mắt đẫm lệ, có thể nói là, điềm đạm đáng yêu. . . !
Quả nhiên Lạc Khuynh Thành cũng hoàn toàn không ngờ, cô lại có thể tùy tiện khóc lóc trước mặt German như vậy, biểu hiện của cô bây giờ...so với biểu hiện cứng rắn của cô mấy giờ trước ở cùng hắn... là biểu hiện của sự ỷ lại.
Mi mắt hắn lại lần nữa nhăn thêm mấy phần, đối với dáng vẻ khóc đến thương tâm của Lạc Khuynh Thành, trong lòng German thực sự rất khinh thường, không vừa mắt . Quan trọng hơn là, bộ dáng của cô khiến cho tận đáy lòng hắn sinh ra một loại cảm giác sợ hãi, sợ phải đối diện với những giọt nước mắt của cô, và vì thế mà cổ họng nghẹn đắng đến khó chịu.
"Câm miệng! Nín khóc cho tôi!"
Lạnh lùng quát lên, khẩu khí độc địa của German lại bắt đầu nổi lên. Hiếm khi người ta nghe được giọng điệu buồn bực khó chịu của vị thượng tướng luôn mang một chiếc mặt nạ trầm ổn và vô cảm...
Khóc khóc khóc! Lúc nào cũng chỉ biết có khóc! Hắn đã nói muốn động vào cô ta chưa, khóc lóc thì được cái gì hả ? Sợ cái gì mà sợ hả! ?
German vô cùng buồn bực, mà Lạc Khuynh Thành nào có biết...
Sụt sịt cái mũi, cô tiếp tục ngẩng đầu lên nhìn German, những giọt nước mắt đọng nơi khóe mi, trên gương mặt nhỏ nhắn của Lạc Khuynh Thành thoáng hiện ra một tia không sợ chết mở miệng hỏi : "Vậy anh tha cho chị ấy nha."
Cái gì, cô gái, lá gan em càng ngày càng lớn đấy, dám nói điều kiện với tôi, đúng là em không muốn sống nữa mà! !
Đáng chết! ! !
Cô gái vụng về đáng chết như em, lẽ ra tôi phải trực tiếp bóp em chết tươi mới đúng! !
"Thả cô ta ra!"
Cắn chặt răng, German thấp giọng quát Gavin...
Âm thanh cực lạnh đầy ẩn nhẫn vang lên, hắn cất giọng nói lạnh nhạt kèm theo một luồng hơi thở đầy nham hiểm toát ra, sự tức giận, sự đè nén đủ sức dọa đám người xung quanh đại sảnh, tất cả đều không nhịn được run sợ!
Dáng vẻ đáng sợ, tính tình bất ổn, giống như một tên bạo quân, vốn cứ ngỡ tất cả những thứ này chẳng qua cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, hôm nay vừa chứng kiến, quả là danh bất hư truyền. Đừng nói là phong thái tàn nhẫn, đầy uy lực của hắn mà chỉ cần biểu tình lạnh nhạt, cử chỉ lạnh lùng bình tĩnh, cộng thêm thứ âm thanh trầm thấp đầy uy quyền giống như một kẻ phán tội nơi địa ngục đủ khiến cho những người có mặt ở đây đều rét run... !
Dưới hàng chục ánh mắt khiếp đảm của mọi người ở đây, German chậm rãi sải bước, cánh tay tráng kiện vòng qua trước người Lạc Khuynh Thành.
Mạnh mẽ nhét Lạc Khuynh Thành vào trong xe, đôi chân dài hữu lực cũng theo đà mà vào xe...
Lau đi gương mặt ướt đẫm lệ với lệ, cũng không thèm nhìn lấy German một lần, bàn tay nhỏ nhắn chỉ dùng lực bấu lấy cửa kính trên xe. Lạc Khuynh Thành luyến tiếc đưa mắt nhìn chằm chằm bên ngoài, chỉ khi nhìn thấy Gavin thực sự bỏ qua Lạc Ngâm Tích, lòng của cô mới dần thả lỏng.
Nhưng ngay sau đó, nhịp tim của cô lại bắt đầu căng thẳng!
Bởi vì, vừa mới lấy lại được tự do, Lạc Ngâm Tích lập tức đuổi theo.
"Khuynh Thành, Khuynh Thành..."
Dưới bầu trời âm u của nước Đức, từng cơn gió lạnh không ngừng tập kích, mỗi bước chân của Lạc Ngâm Tích như được gắn thêm tảng băng, nặng nề mà đầy mệt mỏi, cô dùng hết toàn bộ sức lực còn lại, sống chết đuổi theo.
Nhưng điều đó chỉ khiến cô tuyệt vọng trong đau đớn khi phát hiện khoảng cách của cô với Lạc Khuynh Thành ngày càng kéo xa.
Cho dù có xa nhau thế nào, Lạc Khuynh Thành vẫn có thể nhận ra được sự sợ hãi cùng với nét bất lực