Thời tiết rất lạnh, nhiệt độ trong xe bắt đầu trở nên thấp dần, tuy cửa đã đóng hoàn toàn nhưng vì là mặt sau của xe, gió lạnh vẫn không ngừng lùa vào khe rãnh khiến cho các cơ của Lạc Khuynh Thành trở nên run rẩy, răng thì đánh run cầm cập. Cô co người lại tạo thành tư thế ngủ của em bé.
Mở cửa xe, toàn bộ hình ảnh của cô đều lọt vào mắt German, đó là hình ảnh của một cô gái yếu ớt và vô cùng đáng thương.
Cô thực sự quá nhỏ và yêu kiều. . .
Hàng mày chau lại bỗng giãn ra, mi khẽ chớp động. German khoát cánh tay lên thành xe, lực tay giữ tại cửa xe không tự chủ được mà nhẹ nhàng đóng lại.
Ngồi trên ghế lái phụ, đáy mắt Gavin thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng hắn cũng không dám mở miệng nói gì, chỉ làm giống như German, đóng nhẹ cửa xe lại.
Nâng mắt quan sát thái độ của German ngồi phía sau, do dự một hồi cuối cùng Gavin mới mở miệng lên tiếng. . .
"Thunder, giải quyết cô ấy thế nào?"
Tuy cấp bậc chỉ là một phụ tá của sĩ quan, nhưng trong mắt German , Gavin không hèn mọn như những tên khác. Ngược lại, quan hệ của hai người bọn họ vô cùng tốt, đặc biệt là khi làm việc trong quân đội, bọn họ còn coi nhau như hai người bạn thân.
Bởi vậy, những lúc không có người ngoài, Gavin đều trực tiếp gọi German một tiếng "Thunder", ngữ điệu vô cùng thân thiết, thái độ cũng rất chân thành và thân mật. Mà German, cũng chỉ ở trước mặt hắn mà thoải mái biểu lộ cảm xúc thật của mình, những cảm xúc mà người ngoài vốn dĩ không bao giờ có thể chứng kiến được – sự tin tưởng của hắn dành cho Gavin. . .
"Mang về."
German nhẹ mỉm cười, thản nhiên nói hai chữ khiến cho đáy lòng Gavin liên tục bị những đợt sóng đập vào, cả người vì khiếp sợ và kinh ngạc mà khẽ run lên.
Mang về? !
Sao Thunder lại muốn đưa cô gái ngoại quốc này trở về biệt thự của mình?
Phải rõ một điều rằng, cô ta là người phụ nữ có lá gan nháo loạn cả tổng hành dinh của thủ tướng, đã hai người vì sự nông nổi của cô ta mà hy sinh một cách vô ích! Giờ lại mang cô ta về nhà... không thể nào...
Hơn nữa, hành động mang phụ nữ về nhà mình - đây là việc chưa bao giờ xảy ra từ trước đến nay, hoàn toàn không giống với phong cách làm việc của Thunder, quá bất ngờ!
"Không cần khuyên tôi, tôi biết, có điều...."
Đầu cúi thấp, tầm mắt dừng người con gái đang run rẩy trên ghế, đáy mắt German thoáng chớp động, tựa như hàng ngàn đợt sóng vỗ bập bềnh nơi đại dương mênh mông, nhưng ngay cả hắn tạm thời cũng không hiểu rõ được sự phức tạp trong cảm xúc của mình. . .
"Cô ấy, tôi phải mang về."
Đúng vậy, phải mang về!
Tuy rằng không biết vì sao ý định này lại nảy sinh trong đầu một cách vô thức, có lẽ German chắc chắn biết đáp án cho câu trả lời này, hắn muốn đưa cô trở về cho dù có bất chấp thủ đoạn nào đi chăng nữa!
Đã quyết định như vậy, Gavin đương nhiên cũng không muốn nhiều lời bèn thu hồi tầm mắt nhìn thẳng về phía trước, để lại không gian riêng tư cho German và Lạc Khuynh Thành. . .
Lạnh đến run rẩy, Lạc Khuynh Thành theo bản năng cong người lại giống như một con tôm vừa bị luộc chín.
Nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của người con gái mỗi lúc một tái nhợt, hàng mày sắc sảo của người đàn ông không khỏi khó chịu mà nhăn lại.
Bàn tay German, giống như bị ma quỷ sai khiến, chậm rãi nâng lên hướng về phía gương mặt của Lạc Khuynh Thành, thoáng cảm nhận được cơ thể lạnh như băng của cô, hai tay đột nhiên nắm chặt thành quyền.
Quên đi, cô lạnh hay không, có bị đông chết hay không cũng không liên quan đến hắn! ?
Đó là chưa kể, hành động ngu xuẩn ban nãy của cô suýt chút nữa hại chết hắn! Không mạnh tay trừng phạt cô xem như đã là hắn quá nhân từ với cô rồi! Cho dù, cô hoàn toàn có tư cách bán đứng hắn.
Nắm đấm mỗi lúc một siết chặt, German bỗng nhiên ngẩng đầu lên, tay mạnh mẽ chỉnh sửa quân y của mình, không hề quan tâm đến Lạc Khuynh Thành, có vẻ như hắn rất quyết tâm khi để mặt cô chết cóng thế này. . .
Nhắm mắt lại, German vốn định nghỉ ngơi một lát, nhưng không hiểu sao tâm trạng hắn không cách nào yên ổn được, phảng phất có chuyện gì đó mà hắn vẫn còn cảm thấy bức rứt, ràng buộc hắn khiến hắn không thể an tâm.
Vẫn duy trì tư thế ngồi tao nhã, sắc mặt German vẫn hoàn toàn bình tĩnh, người khác nhìn vào không hề nhận ra được sự khác thường trên gương mặt hắn. Mà nắm đấm tay lại chưa lúc nào buông lỏng. Chỉ có ở thời điểm mấu chốt, vô tình hắn mới lộ rõ nỗi lòng chân thật nhất. . .
Biểu hiện của hắn, thoạt nhìn, cứ như đang đấu tranh nội tâm...
Không biết rốt cuộc thời gian trôi qua bao lâu, nội tâm giằng xé, mâu thuẫn vẫn liên tục diễn ra cho đến khi Gavin xuống xe. . .
Gật đầu nói lời tạm biệt với Gavin, tầm mắt dừng trên người hắn cho đến khi bóng lưng đó vừa khuất, German mới thu mắt trở về.
Hai luồng suy nghĩ đối nghịch cứ quay cuồng trong đầu hắn mãi đến khi vượt quá sức chịu đựng, hắn lại lần nữa nhìn về phía Lạc Khuynh Thành, nhìn chăm chú vài giây, cuối cùng hắn vẫn thỏa hiệp, cúi người xuống quan sát hai mắt đẹp đã sưng tấy. Đột nhiên, mi mắt khẽ động, thấp thoáng quét qua một chút cảm xúc kỳ lạ mà hắn không hề phát hiện ra. . . là thương tiếc.
Vươn tay, nhẹ nhàng cởi mấy sợi dây thừng trói buộc chân tay Lạc Khuynh Thành.
Lạc Khuynh