Muốn nắm bắt được nội tâm chân thật nhất của một người, muốn khai thác hết toàn bộ tài năng tiềm ẩn của một người thì phải đặt người đó vào vòng nguy hiểm, để mọi bản chất của họ được phát huy và bộc lộ ra bên ngoài!
Vì thế, German bắt đầu dung túng Lạc Khuynh Thành từ những tình huống nhỏ nhặt phát sinh, hơn nữa, con người hắn vốn không thích tính toán nhỏ nhặt với người khác, cho dù đối tượng có là cô thì hắn cũng vẫn thả cô bay nhảy trong phạm vi của mình...
Nhưng, lẽ nào sự dung túng của German dành cho Lạc Khuynh Thành, chỉ vì lý do này thôi sao?
Đáp án, có lẽ chỉ mình hắn biết, nhưng tạm thời hắn vẫn chưa nhìn ra...
"Mẹ nó! Fuck!"
Động tác của Lạc Khuynh Thành quá bất ngờ khiến cho Hobart không kịp phòng bị, đau lớn thét lên một tiếng, Hobart nhịn không được văng tục...
"Fuck mẹ anh! Biến thái! Đồ thần kinh!"
Tay nhỏ nắm chặt, Lạc Khuynh Thành thản nhiên ngẩng đầu đối diện với con thú điên đang phẫn nộ, không chút khách khí mở miệng đáp trả Hobart...
Đây là lần đầu tiên trong đời cô thô bạo mở miệng nói tục với người khác thế này, cô biết bây giờ mình rất không thục nữ, nhưng vì cô không muốn phải nhẫn nại với hạng người tiểu nhân như hắn, không thể nhẫn được nữa!
Tên Hobart này, có so sánh với bọn ruồi bọ thì con xúc phạm đến lũ côn trùng đó nhiều, mỗi lần nhìn thấy hắn là mỗi lần cổ họng cảm thấy ghê tởm, muốn nôn tại trận, chưa hết, lại là loại đàn ông thích đánh phụ nữ nữa chứ!!!
Cái tên German kia, dù có độc địa như ác ma, dù mỗi ngày đều luôn kiếm chuyện ăn hiếp cô, nhưng hắn chưa bao giờ ra tay đánh cô, nhiều lắm, nhiều lắm thì mỗi lần ở trên giường, hắn luôn thay đổi, biến hóa khôn lường biện pháp tra tấn cô thôi...
Bộ dáng của cô nhóc bây giờ trông to gan lớn mật nhỉ? Một chút sợ hãi cũng không có, lại còn nói lý với người khác, hai đôi mắt to tròn đen láy dưới ánh mặt trời dịu nhẹ rọi xuống, trông cô như một nàng tiên xinh đẹp lần đầu xuống trần, rất mê người, quan trọng là thái độ và hành vi của cô lúc này rất đáng yêu và dễ thương, hai gò má đỏ phình ra tỏ thái độ tức giận, miệng mím chặt hất cằm làm ra vẻ không thua kém người khác....
German nhịn không được ngửa đầu bật cười sảng khoái...
Thật ra, quan hệ giữa hắn và Hobart không hề tốt một chút nào, mỗi lần gặp mặt với Hobart để trao đổi chuyện công, nhiều lắm hắn cũng chỉ lạnh nhạt hờ hững đáp lại Hobart mà thôi, ngoại trừ có vài lần thô bạo đánh đấm nhau vài trận, chứ chưa bao giờ hắn động cước vào "chỗ đó" của hắn ta.
Ngay cả German hắn còn chưa bao giờ động qua thì kẻ bên cạnh hắn càng không cần phải nói, hầu như không có kẻ nào dám ra tay vì tệ gì Hobart cũng được xếp vào loại sĩ quan có uy nghiêm cao.
Nhưng ngay giây phút vừa rồi, bị một cô gái Phương Đông đạp cho ra cái dạng này thì...cô quá can đảm!
Nhìn biểu tình của Hobart thế kia, quả thực so với việc giẫm phải phân chó thì càng khó coi hơn, mặt vừa đen lại vừa khó coi. Có thể nói trong lòng German hắn vô cùng thoải mái a! Cuối cùng cô cũng giúp hắn báo thù một chút! Thỏa mãn! Quá thỏa mãn!!
German vui vẻ bật cười, tiếng cười phiêu du hòa tan trong không khí ấm áp của một buổi sáng không tuyết rơi, nặng nề cắt ngang màng nhĩ của Hobart, trông Hobart bây giờ thật khó coi, môi mím chặt thở dốc, sĩ diện và lòng tự tôn của hắn, sắp không chịu được nổi rồi!
Nhóc con chết tiệt này, dám giơ chân đá hắn, thế mà cô cũng dám? ! Là ai cho cô lá gan này! ?
Còn có tên Thunder chết tiệt kia nữa, không ra mặt nói giúp hắn vài câu thì thôi, đằng này còn cười nhạo trên nỗi đau của người khác? !
"Nhóc con chết tiệt! Muốn chết sao? Dám đá ông mày hả! ?"
Hobart thịnh nộ rít gầm gào lên, tay giơ lên thành nắm đấm bay thẳng đến mặt Lạc Khuynh Thành...
Con ngươi chậm rãi trừng lớn, Lạc Khuynh Thành cũng không sợ hãi mà hét chói tai như những người con gái bình thường khi gặp phải tình huống bất ngờ này, cũng không hề biểu hiện bất kỳ sự kinh hoảng gì trên nét mặt, chỉ nhẹ nhàng né tránh đòn trước mặt, quả nhiên, lại một lần nữa cô nhìn Hobart bằng đôi mắt khác xưa.
Cái gã tồi tệ này, không những biến thái có tiếng có tăm, mà còn có hành vi bạo lực với phụ nữ. Tuy chỉ đá hắn có một cái thôi, nhưng tệ gì cô cũng là con gái, hắn là một thằng đàn ông to con lớn xác, lại chỉ vì chút đau này mà đòi giơ nắm đấm đánh cô!? Đúng là không đáng mặt đàn ông!
Lạc Khuynh Thành né tránh rất nhanh, nhưng vì Hobart tệ gì cũng là một quân nhân đã được huấn luyện nhiều năm, khả năng tập kích hay đánh úp đối phương đương nhiên là dày dạn kinh nghiệm, tay chân linh hoạt mà mạnh mẽ dứt khoát. Cho dù có né có trốn thì cũng không thể tránh khỏi một đòn, ngay khi quả đấm đó sắp dừng trên mặt cô thì đúng lúc này...
"Đủ rồi!"
Một cánh tay rắn chắc từ đâu bên cạnh xuất hiện, chặn ngang nắm đấm của Hobart, là German, cho dù không cần ngẩng đầu lên, cho dù hắn không lên tiếng, nhưng cô biết, bởi vì sống cùng hắn một thời gian không lâu, cô đã sớm quen được mùi hương nam tính đặc trưng trên người hắn, thoang thoảng quanh chóp mũi cô...
Lạc Khuynh Thành không biết phải định nghĩa cảm giác khó hiểu của mình lúc này thế nào, vì sao cô lại nhớ rõ mùi hương đậm vị ác ma? Vì sao cô lại không bài xích mùi hương đó.
Tò mò hơn là, vì sao một người cao ngạo đang ngồi ở phòng khách hưởng thụ lại chạy đến đây?
Đúng là khoảng cách giữa hắn với cô không xa, nhưng lại không quá gần, cần phải mất một khoảng thời gian, thế nhưng động tác di chuyển của hắn chỉ ngắn gọn trong nháy mắt...
Hơn nữa, hành động vừa rồi là sao? Giúp cô sao? Vì sao? Quá vô lý.
Cô không tin hắn lại có lòng tốt như vậy!
Nhẹ cắn phấn môi, con ngươi Lạc Khuynh Thành lóe lên một tia nghi hoặc nhìn German, không nói được một lời, có thể là do hắn không thèm để ý đến cô...
"Gì đây?! Tôi không nhìn lầm cậu đấy chứ, Thunder? Ra tay giúp cô ta sao? Lẽ nào vừa rồi cậu không nhìn thấy cô ta vô lễ đá tôi thế nào hả?!"
Hobart rất tức giận, vô cùng tức giận, cho dù có mê muội với sắc đẹp của Lạc Khuynh Thành đi chăng nữa thì cũng không trầm mê đến mức có thể mặc cho cô leo lên đầu lên cổ hắn ngồi! Dù sao, sĩ diện của người đàn ông, mới là thứ quan trọng nhất!
Dường như không màng đến thái độ giận sự của Hobart, bàn tay to lớn nhẹ thả lỏng, hơi đẩy lực về phía trước, hờ hững thu hồi động tác của hắn rồi rút về tay, German lạnh lùng vứt một câu : "Đồ chơi của tôi, chỉ tôi mới có quyền được động vào, cậu..."
"Sẽ làm bẩn cô ấy!"
Trong suốt cuộc nói chuyện, ánh mắt của German nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt Hobart, cao ngạo mà thờ ơ, thậm chí còn ẩn hiện một tia khinh bỉ, tạm dừng chuyến thăm dò nội tâm Hobart, lại một lần nữa hắn lạnh giọng nhẹ nhàng nói nhỏ một câu "Cậu sẽ làm bẩn cô ấy", khiến cho toàn bộ lòng tự tôn và sĩ diện của Hobart bị dẫm nát dưới lòng bàn chân người...
Cuối cùng không nhịn được đả kích, cả người trở nên cứng ngắc hoàn toàn, Hobart tức đến mức nhịn không được muốn