Tựa như con mèo nhỏ, nhấc gót sen hồng nhẹ nhàng bước thẳng đến khe cửa thư phòng, rồi dừng lại...
Cửa phòng cũng không có khóa nên cô tìm cho mình một chỗ ẩn nấp thích hợp, chừa thêm một cái khe hở nhỏ. Còn chưa xem xét tình hình chung quanh thì chợt nghe được thứ âm thanh lãnh lẽo quen thuộc vang lên, cứ nghĩ là German đang nói chuyện với Hobart, nhưng nào ngờ, đầu dây bên kia, lại không phải.
Nghe khẩu khí của German rất nghiêm khắc, còn mang theo một chút hàn ý đủ lạnh để đông chết người, so với bình thường thì kinh khủng và bức người hơn nhiều, dường như, hắn đang tức giận?
Tức giận? Trong nhà cũng đâu có ai đến tận cửa làm phiền, ai lại khiến hắn tức giận đến mức này?
Đầu óc có chút mê mang, vì mỏi lưng nên phải cố nhướng người lên đổi tư thế, Lạc Khuynh Thành bạo dạn đưa mắt nhìn bên trong...
Theo khe hở nho nhỏ này, chỉ cần liếc một cái thôi Lạc Khuynh Thành đã đủ nhìn thấy thân hình to lớn của German, một tay cầm điện thoại, tay kia thì kẹp một điếu thuốc hạng sang còn cháy dở, đưa lưng về phía cửa sổ thủy tinh lớn nhìn khung cảnh bên ngoài. Bóng lưng thẳng tắp vô cùng vững chải kết hợp với bộ quân trang đầy uy mãnh, quả nhiên càng khiến cho bản thân hắn thêm anh tuấn và nổi bật, hoàn mỹ vô cùng.
Đồng phục quân trang của nước Đức được thiết kế rất trang nhã, đối với đối tượng mặc là German – một người đàn ông với vóc dáng vạm vỡ và cân đối, bộ quân trang như được tô điểm thêm sự xuất chúng và uy nghiêm. Bình thường vốn đã nam tính, rắn rỏi bao nhiêu thì khi diện quân phục lại càng hấp dẫn bấy nhiêu. Từ khí chất và đến phong cách đều rất đàn ông và dũng mãnh.
Bởi vì ngày nào cũng phải ra ngoài nên để thuận tiện, hắn luôn khoác trên mình bộ quân trang. Bình thường, cô hiếm khi ngắm kỹ dung nhan của hắn ở vị trí gần bởi vì mỗi lần bị hắn đè ép, cô chẳng hề có tâm trạng đi thưởng thức dáng vẻ đàn ông của hắn, mặc kệ hắn muốn làm gì. Ấy thế mà giờ chỉ cần liếc nhìn qua góc nghiêng thần thánh kia thôi cũng đã đủ khiến trái tim cô đập lệch một nhịp, trong phút chốc, cô đứng ngắm hắn đến ngây ngẩn cả người.
Bản thân hắn vốn đã là người đàn ông của sự thành công và xuất chúng, mà Lạc Khuynh Thành biết, hoặc có thể là không biết, thì ra hắn luôn là người đàn ông nổi bật ở bất cứ phương diện!?
Cô không phải là loại con gái hám sắc, cũng không phải là loại mắt kém, nhưng chỉ cần đứng ở góc độ này thưởng thức mà nói, người đàn ông này, đúng là quá đẹp trai, quá anh tuấn... Quá quyến rũ, đến mức khiến người khác phải ganh tị!
Có lẽ, ông trời đã quá ưu ái cho hắn, cùng là bộ quân trang như bao người đồng cấp bậc, nhưng đây là lần đầu tiên cô sinh ra cảm giác rung động, thì ra quần áo, cũng bởi vì người mặc mà trở nên có thần, có hồn đến lạ!
Giờ phút này hắn đứng ngược hướng với thứ ánh sáng chói lòa bên ngoài, phảng phất một vài tia nắng nghịch ngợm chậm rãi bò lên theo từng đường nét, góc cạnh trên gương mặt, gần như toát lên vẻ hoàn mỹ và khí chất của một bậc đế vương, vô hình chung khiến cho đối phương lạc vào thế giới của sự mê hoặc, mà trong tưởng tượng của Lạc Khuynh Thành, đằng sau vẻ hào nhoáng, đẹp trai xuất thần của hắn còn có, phía sau lưng hắn, mờ ảo xuất hiện một đôi cánh rộng lớn, tựa như một con chim ưng đầu đàn sải cánh bay lượn thống trị cả trời không...
Xùy! Sao cái tên thối tha này lại có thể đẹp trai đến mức kinh người vậy hả?! Nội tâm thì ác độc chẳng ai bằng, đúng là trời sinh quá lãng phí tài nguyên!
Nắm chặt sườn cánh cửa, chớp mắt, thu lại dáng vẻ mê đắm của mình vừa rồi, Lạc Khuynh Thành căm giận mắng thầm trong lòng, tiếp tục nín thở quan sát tình hình...
Cô chợt nhận ra, trong phòng không chỉ có mỗi mình German mà trước mặt hắn còn có một vị dáng người nhỏ gầy, thắt lưng cong xuống một góc chín mươi độ, tuy gả đang đưa lưng về phía cô, nhưng cô có thể nhận ra người này, là ông lão làm vườn, người giúp việc lớn tuổi nhất trong biệt thự của German.
Tiếp xúc với ông vài lần, Lạc Khuynh Thành nhận ra ông là người có vẻ ngoài hiền lành, dễ gần, luôn cười với bất kỳ ai, là người cực kỳ dễ tính và cũng là người rất hiểu lòng người...
Không chỉ biết đối nhân xử thế trong cuộc sống đời thường, ngay cả trong công việc, ông cũng là một người làm công rất chuyên cần và chăm chỉ, luôn là người thật thà, cần cù và chịu khó, ông chưa từng gây ra bất cứ sai lầm gì, dù chỉ là lỗi nhỏ nhất, ít nhất, khi cô nhìn thấy ông, cũng cảm thấy ông là một người giúp việc lương thiện, với cả, ông cũng lớn tuổi rồi, cái tên ác ma German này, đang yên đang lành tự dưng tức giận mắng ông cái gì? !
Cho dù chỉ biết ngồi đây im hơi lặng tiếng nghe ngóng tình hình, không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra nhưng Lạc Khuynh Thành khẳng định rằng, người không đúng là German, dù sao tính tình của hắn nắng mưa thất thường, không ai dám chắc mà lường trước được, rõ ràng có động chạm gì hắn, chỉ là một ông lão làm vườn, ấy thế mà cũng nổi bạo lên... !
Cắn môi, cô cố gắng duy trì hô hấp nhẹ một chút, chuyên chú quan sát từng động tĩnh diễn ra trong căn phòng, thân hình hoàn hảo của German cùng với dáng vẻ lúng túng của ông làm vườn già hoàn toàn lọt vào tầm mắt của Lạc Khuynh Thành. Cô nhận thấy sắc mặt của German bây giờ rất khó coi, phải nói là phẫn nộ, tức giận quát lớn ông lão làm vườn.
Âm thanh hắn vốn đã lạnh lẽo, không chứa một tia ấm áp hay hòa nhã, giờ còn mang theo lửa giận bùng lên, hung dữ không gì bằng. Đừng nói là đương sự, mà kể cả cô đang lén lút quan sát từ xa cũng bị âm thanh đáng sợ của hắn dọa sợ đến giật nảy mình, thậm chí Lạc Khuynh Thành cảm thấy đầu óc mình cũng theo đó mà "Ong ong" chấn động !
Đã cố gắng áp chế hơi thở của mình nhẹ nhất có thể để tránh bị phát hiện, Lạc Khuynh Thành tự cho mình đã trốn rất an toàn, nhưng nào ngờ, tiếng động khe khẽ của tiếng bước chân ngay từ lúc bước chân vào đây, đã bị German – một con người nhạy bén luôn đề cao cảnh giác, chứng kiến toàn bộ...
Bước chân của cô lướt nhẹ như mây, nhưng đủ khiến hắn thầm khẳng định trong lòng, cho dù có hóa thành tro, hắn cũng dễ dàng nhận ra.
Nhưng vốn German cho rằng Lạc Khuynh Thành chẳng qua chỉ đơn giản đi ngang qua mà thôi, dù sao, tính tình của cô cũng lạnh nhạt với mọi thứ xung quanh. Ngoại trừ những khi ở trước mặt hắn, luôn bày tỏ thái độ muốn chạy trốn ra thì cô hoàn toàn không thích quan tâm đến những thứ xảy ra xung quanh mình. Hơn nữa, hắn biết cô luôn tìm đủ mọi cách để né tránh hắn càng xa càng tốt, huống chi, đây là thư phòng của hắn – là nơi cấm địa không cho phép bất kỳ kẻ nào thập thò qua, cho nên hắn không hề nghĩ, cô sẽ lại có ý