Khuynh Thành?
Sửng sốt, trong nháy mắt Lạc Khuynh Thành lập tức cứng đờ tại chỗ, như một con búp bê gỗ ngừng dây cót, đôi mắt to tròn đen láy mở to kinh ngạc nhìn người phụ nữ đang hối hả chạy về phía mình, cô rất lâu...rất lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh...
Chẳng lẽ, chủ nhân của thân thể này cũng có tên là Khuynh Thành?
"Khuynh Thành, rốt cuộc em đã đi đâu vậy ? Mọi người tìm em lâu rồi nhưng không người nào thấy em cả , em thật là, làm chị sợ muốn chết..."
Một cánh tay vươn ra trước mặt Lạc Khuynh Thành, nhẹ nhàng lau đi lớp nước mưa lạnh giá bám đầy trên mặt, sau đó lau đi lớp bụi bám làm lộ ra gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ của cô.
"Mặt của em lạnh thế, có lạnh không?"
Người phụ nữ đó cẩn thận vỗ về khuôn mặt Lạc Khuynh Thành, chạm đến gò má lạnh như băng của cô, đầu ngón tay người phụ nữ đó khẽ run lên.
Ánh mắt người phụ nữ cụp xuống, nhìn toàn thân Lạc Khuynh Thành từ trên xuống dưới, dáng vẻ lếch thếch, chật vật của cô gái thu nhỏ lại trong con ngươi người phụ nữ đó, lo lắng bắt đầu bủa vây ...
"Khuynh Thành, em có ổn không? Sao lại để mình bị mắc mưa thế này? Không có chuyện gì xảy ra chứ?"
Khuynh Thành!! Khuynh Thành, tiếng gọi đầy quen thuộc, đầy nhung nhớ...
Người phụ nữ quan tâm hỏi han cô, giống như như dòng suối nước nóng ấm áp len lỏi vào từng ngóc ngách sâu thẳm trong trái tim. Sự cô lập suy sụp mới bao vây toàn thân Lạc Khuynh Thành nhanh chóng bị những cử chỉ quan tâm, những lời hỏi han săn sóc tận tình như tan biến đi...
Tay người phụ nữ ấy rất ấm, ấm lắm...cô chợt nhớ đến vòng tay cha mẹ đã từng âu yếm hỏi han cô thế này, rồi hơi ấm đó từng chút từng chút len lỏi vào trong trong lòng của cô.
Lạc Khuynh Thành cho rằng, hồn lưu lạc đến đây, cuộc sống trước mắt nhất định sẽ vô cùng khó khăn và lẻ loi; thậm chí cô cũng không biết rõ chủ nhân mà mình mượn xác này là người như thế nào, thân phận như thế nào, có người thân hay không, cô không hề nhìn thấy ánh sáng trên con đường đó, một con đường đen tối không có tương lai?
Nhưng rồi người phụ nữ này xuất hiện, xuất hiện vô cùng đúng lúc! !
Sự xuất hiện của người phụ nữ ấy, đối với Lạc Khuynh Thành mà nói, giống như liều thuốc an thần trong đêm dài không ngủ được vì bất lực trước số phận, chính người phụ nữ đó đã cho cô biết rằng thì ra ông trời vẫn còn thương cô, cô không hề bơ vơ, không hề không chốn dung thân ; thì ra, trong thế giới đầy rẫy nguy hiểm cùng lạ lẫm này, vẫn còn một tia nắng ấm áp bên cạnh cô, chăm sóc cô... !
Nhấp nháy môi, cô giật mình