Mới đó thôi mà đã được hơn nữa tháng.
Một ngày nọ, cú điện thoại mà Lạc Khuynh Thành chờ rất lâu từ phía Hobart cuối cùng cũng đến, tình hình là có liên quan đến Lạc Ngâm Tích...
Khi Hobart điện thoại đến thì vừa lúc Lạc Khuynh Thành cũng đang ở trong thư phòng chọn sách, đây là "phúc lợi" mà cô được nhận từ sau hôm đỡ cho hắn một phát đạn, cũng có thể nói, cô phải biết tranh thủ những ngày tháng nhận được đặc ân to lớn này. Từ lần bị hắn "ăn sạch" đến nay, cô vẫn ở ru rú trong phòng nghỉ ngơi, thỉnh thoảng lại thấy chán chường đến mức muốn đào mộ chui xuống. Cho nên cô đã hỏi ý kiến German về chuyện đọc sách ở thư phòng, hơn nữa còn cam đoan, nói sẽ không gây phiền phức hay làm ồn hắn, còn nếu hắn không muốn cô ở đó thì cô có thể đến thư phòng lấy mấy quyển sách rồi về phòng đọc cũng được...
Cuối cùng, German cũng không biết bản thân mình bị dính bùa mê thuốc lú gì, dưng lại đồng ý cô!?
Cứ như vậy, mấy ngày qua, Lạc Khuynh Thành vui vẻ chọn vài cuốn sách thuộc lĩnh vực mình thích, tìm một chỗ yên tĩnh thưởng thức, cuộc sống yên bình như vậy, thực thích ...
Hiện giờ lúc này, cô đang đứng bên giá sách cao, cúi đầu lật xem mấy quyển lịch sử học, mà German, đang ngồi ở bàn làm việc, cúi đầu xử lý công vụ, miệng còn không quên ngậm một điếu thuốc, khoảng khắc đó, chỉ có âm thanh của tiếng trang giấy lật mở, không khí trở nên yên ắng và tĩnh lặng hơn bao giờ hết.
Tầm mắt lơ đễnh hơi hướng về phía bàn làm việc, Lạc Khuynh Thành nhướng mày quan sát phong thái làm việc của người đàn ông đứng từ góc độ nghiêng này, nào ngờ, ngay khi cô ngẩng người thì con ngươi màu lam nào đó cũng đồng thời lưu chuyển, tầm mắt khóa chặt lên người cô...
Nhíu chân mày, German lười biếng tựa lưng vào ghế, một tay cầm điếu thuốc, tay còn lại đặt lên bên thái dương, bộ dáng ung dung mà thanh thản, như có như không nhìn Lạc Khuynh Thành.
Bất ngờ bị bắt quả tang, cả gương mặt nhỏ nhắn lập tức ửng hồng vì xấu hổ, hai gò má như đám mây lượn lờ giữa sớm chiều tà, Lạc Khuynh Thành lập tức đặt mắt trở về chỗ cũ, nhìn chằm chằm quyển sách trên tay, nhìn ở góc độ của German mà nói, trông bộ dáng thẹn thùng nhỏ nhắn của cô, thực sự rất đáng yêu...
Rít một hơi thuốc, chậm rãi nhả vòng khói, German thản nhiên nhìn Lạc Khuynh Thành, hắn cảm thấy, hai gò má của cô, dù có nhìn ở góc cạnh nào cũng đều dễ thương và rạng rỡ, cả người vừa toát ra bộ dáng bướng bỉnh, đôi khi ngốc nghếch tựa con lừa nhỏ, đôi khi lém lỉnh tựa con sóc con, nhiều lúc lại nổi quạu giận hờn vu vơ giống như thiếu nữ mới lớn, và hiếm khi, cô lại giống như lúc này, tỉ mỉ cầm một quyển sách, khi thì bật cười ngây ngô, khi thì nhíu mày nghiêm túc, khi lại gật gù tán thưởng, mùi hương phức tạp nhưng nhẹ nhàng thoang thoảng từ trên người cô, yên tĩnh lượn lờ, giống như ngọn gió xuân mang theo mùi hương hoang dã của hoa cỏ.
German híp mắt thú vị dừng trên vành tai của Lạc Khuynh Thành...
Có lẽ vì quá ngượng ngùng nên vành tai của cô đều hóa đỏ, tựa như bị nhuộm bởi thuốc. Đây là phản ứng rất dễ dàng nhận ra ở cô, khi cô bối rối, thẹ thùng, mặt rất dễ dàng đỏ ửng lên, hơn nữa, nếu mức độ có nghiêm trọng hơn một chút, vành tai cô cũng theo đó mà hồng lên, German chưa bao giờ nghĩ khi con gái đỏ mặt lại trông đáng yêu như một đứa trẻ con thế kia.
Tóm lại, chỉ trong nội hôm nay, hắn đã thấy cô đỏ mặt ít nhất ba lần, mỗi lần hôn cô một chút lên mặt, sờ nhẹ lên má cô một chút, vỗ mông cô một chút, mặt cô lại ửng đỏ lên, giờ chỉ mới liếc nhìn cô thôi, cô vẫn có thể đỏ mặt được, ...
Không hiểu, German cảm thấy nội tâm mình như bị cào bởi móng vuốt mèo, rất ngứa, rất muốn chạm vào cô, chạm vào làn da phấn nộn không tỳ vết ấy...
German vốn là người nghĩ gì làm đó, đây cũng có thể được coi là phong cách làm việc của hắn, huống chi bây giờ lại đang nằm trong địa bàn của mình, hắn không làm chút đùa giỡn lưu manh thì chẳng khác gì đang tự hành hạ con tim ngứa ngáy của mình.
Đầu ngón tay hưng phấn gõ nhẹ lên mặt bàn, German dập đầu thuốc vào gạt tàn, sau đó, đứng lên, sải bước đi thẳng về phía Lạc Khuynh Thành, đột nhiên, chuông điện thoại vang lên...
Bước chân khựng lại, German quay người trở về bàn làm việc, duỗi cánh tay to lớn cầm điện thoại lên mới nhận ra đầu dây bên kia chính là Hobart.
Dạo này đại gia như hắn bề bộn nhiều việc, nào là bị cử đến Munich chấp hành nhiệm vụ những nửa tháng, khó có được một ngày hai tai được thanh tĩnh, bây giờ thì thế nào? Bắt đầu làm phiền hắn?
Bực dọc nhíu mày, con ngươi màu lam German lóe lên một tia thiếu kiên nhẫn, với tính cách của hắn, nếu đã không thể nhẫn được thì không việc gì phải ép buộc bản thân nhịn, nhưng hắn lại không hề treo máy, cũng không có dấu hiệu muốn dập máy, chỉ là nhíu mày chờ đối phương nói chuyện...
Thật ra thì, quan hệ giữa German và Hobart có gì đó rất kỳ lạ, rõ ràng chỉ cần nhìn thấy mặt đối phương, cho dù có ở đâu, ở bất kỳ tình huống hay hoàn cảnh nào, German cũng không bao giờ cho Hobart chút thể diện, còn Hobart, đương nhiên sẽ sinh lòng tức giận và bất bình, có thể nói mối quan hệ của bọn họ chẳng tốt đẹp gì.
Mà German, tuy tính khí thay đổi thất thường, khi nóng khi lạnh, lại thiếu tính