Một cái tát của Hobart khiến cho đầu óc Lạc Khuynh Thành như quay cuồng, tầm mắt trở nên mụ mị, choáng váng...
"Khuynh Thành!"
Liên tục hét lên, Lạc Ngâm Tích thấy vật không khỏi đau lòng, cái tát của Hobart, đúng là không nể nang ai, ngay cả màng tai của cô cũng bị chấn động không ít, huống chi em gái mình, sao nó có thể chịu nổi...
Âm thanh chói tai của tiếng vải vóc bị xé khiến Lạc Ngâm Tích từ đau lòng chuyển sang sợ hãi, cả gương mặt cô trở nên tái nhợt, Lạc Ngâm Tích sốt ruột ra sức nhào đến chỗ Lạc Khuynh Thành, giữ chặt cổ tay Hobart, cô thề sống chết cũng không cho hắn đụng một ngón tay vào em gái mình.
"Hobart, không được phép chạm vào người nó!"
Loại đàn ông dơ bẩn xấu xa như vậy, nếu thật sự bị hắn làm bẩn thì cả một đời Khuynh Thành xem như bị hủy mất!
"Đừng vội, cô cũng chạy không thoát đâu, lát nữa ông mày sẽ làm chết cô!"
Hung hăng đạp Lạc Ngâm Tích sang một bên, giơ bàn tay lên cho cô lãnh một cái tát, Hobart lớn tiếng cười dâm tà buông một câu.
Lạc Ngâm Tích, cô gái này, bình thường luôn tỏ ra yếu đuối, nhu nhược, cứ mỗi lần hắn tới gần, cô đều trưng ra bộ mặt sợ hãi, run rẩy không ngừng, cả người chui vào góc tường, ôm chân khóc lóc. Có lúc hắn muốn ra tay chạm vào người cô, làm thịt cô thì cô lại thay đổi thành một con người khác, ngoan cường đòi cắn lưỡi tự sát này nọ, khiến hắn có muốn làm gì cũng không được, hại hắn mềm lòng hết lần này đến lần khác, không được chạm vào cô. Nhưng hôm nay, vất vả lắm hắn mới có được hai chị em bọn họ, cho dù cô có đòi chết, hắn cũng không từ bỏ!
Chậc chậc, hai chị em nhà này, đúng là đẹp đến đoạt hồn người, da dẻ non mềm, trắng nõn như da em bé, rất thơm mà lại trơn bóng, chưa từng có một người phụ nữ nào hắn tiếp xúc qua có loại da dẻ này . . .
Híp mắt dâm tà cười, Hobart giơ tay vuốt ve bả vai Lạc Khuynh Thành, sau đó là xương quai xanh.
Da gà bắt đầu nổi lên, hô hấp trở nên dồn dập, Lạc Khuynh Thành ghê tởm cái cảm giác bàn tay bẩn thỉu của Hobart lướt qua người mình, hai chân cô không ngừng vung đạp lung tung nhằm khiến Hobart từ bỏ ý định!
Đột nhiên, đầu ngón tay chạm đến một vật lạnh như băng, đáy mắt cô ánh lên một tia sung sướng, cầm bán súng trong tay, nâng lên, Lạc Khuynh Thành ngay cả ngắm bắn cũng không cần, giơ họng súng vô thức chỉa vào Hobart, đang định nổ súng thì không hiểu sao lần này hắn lại có phòng bị, hắn dùng lực quật tay cô ra sau khiến cô đau đớn đến mức buông thả khẩu súng trong tay...
"Con mẹ nó ! Loại gái điếm như cô! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Đợi lát nữa xem ông mày có đâm chết cô không!"
Nắm chặt tóc Lạc Khuynh Thành kéo ra sau, Hobart cho cô ăn thêm một cái tát trên mặt, có lẽ vì quá tức giận nên vẻ mặt của hắn trở nên dữ tợn và hung tàn hơn bao giờ hết!
"Phụt" một tiếng, phun hết máu trong miệng lên mặt Hobart, Lạc Khuynh Thành không ngừng giãy dụa, lợi dụng lúc hắn không chú ý, dùng sức ngồi dậy đẩy hắn ra khỏi người mình! Đồng thời, Lạc Ngâm Tích thấy thế cũng nhỏm dậy, dùng sức cắn mạnh lên cánh tay Hobart, hòng để hắn buông Lạc Khuynh Thành ra...
"Mẹ nó! Hai con điếm các cô! Chống cự giỏi lắm! Không chịu hợp tác sao? Xem ra, tôi phải làm chút gì đó rồi!"
Hoàn toàn bị chọc giận kích thích mọi tế bào nóng dần lên, Hobart mạnh mẽ nắm lấy cổ áo Lạc Khuynh Thành và Lạc Ngâm Tích quăng thẳng vào tường, Hobart giơ tay ôm lấy vết thương còn rỉ máu trên ngực, loạng choạng đứng dậy, sải bước tiến về phía Lạc Khuynh Thành, hắn giơ cẳng chân giẫm lên bụng cô!
"A!"
Sức lực Hobart lớn như vậy, một người con gái yếu ớt như Lạc Khuynh Thành làm sao có thể chịu được nổi, cô đau đớn thê lương thét lên, ngay cả sức lực để khóc cũng không có, cả người đều run lên vì đau đớn, đau, rất đau, cô chưa bao giờ trải qua cảm giác đau đớn này bao giờ!
"Khuynh, Khuynh Thành..."
Lạc Ngâm Tích hoàn toàn không quan tâm đến việc bản thân mình cũng phải sắp gãy mấy cái xương vì bị quăng vào tường, vừa nghe được tiếng kêu thảm thiết của em gái mình, tim cô gần như bị chính đôi bàn chân thối rữa đó dẫm nát, cô hoảng sợ nằm úp sấp trên mặt đất, run rẩy gọi tên em mình, cơ thể cô quá mệt mỏi để phải chịu đựng đau đớn từ thể xác đến tinh thần, cô không biết phải làm gì, chỉ có nước mắt là ướt đẫm trên mặt.
Hai chị em bọn họ rốt cuộc đã làm sai cái gì? Vì sao họ phải rơi vào tình cảnh này?
Việc Khuynh Thành bị Reggie Nord bắt đi, cô đã tự trách bản thân mình rất nhiều lần, còn bây giờ, chỉ vì con bé muốn cứu cô, nên mới bất đắc dĩ lâm vào loại tình trạng này...
Một tiếng thét thảm thiết, tựa như con dao sắc bén không thương tiếc đâm thẳng vào tim cô, cô có một cảm giác đau khổ chưa từng có!
"Hobart, tha cho con bé, cầu xin anh, tha cho con bé đi, chỉ cần anh chịu tha cho nó, anh có muốn tôi làm gì, tôi cũng sẽ đáp ứng."
Lạc Ngâm Tích ngào khóc, cổ họng như bị người khác nhét cát vào, chua xót vô cùng, từng một câu một chữ, đau đớn, tuyệt vọng tuôn ra từ miệng cô. . .
Lạc Ngâm Tích là một cô gái còn mang chủ nghĩa truyền thống thời Trung Quốc bấy giờ, tư tưởng cổ hủ cho nên cô nghĩ rằng việc lấy đi sự trong trắng của mình để đánh đổi hoàn toàn đồng nghĩa với việc đánh đổi tính mạng. Lạc Khuynh Thành đương nhiên hiểu rõ điều đó, nhưng bây giờ, chị ấy, vì cứu một đứa em gái không thân không thích này đây, mà không tiếc dùng trong sạch của mình để đánh đổi, trả giá bằng cách đó, làm sao cô có thể thừa nhận nổi?
Bởi vì, cô chẳng qua chỉ là một hồn ma lưu lạc vào trong thân xác này mà thôi!
"Chị..."
Một tiếng chị vang lên, không những chỉ để xác minh quan hệ giữa mình và Ngâm Tích, mà còn là như nỗi lòng và sự dằn xé của cô.
Chị à, xin chị đừng đối xử tốt với em như vậy, chị cứ như thế, bảo em làm thế nào mới tốt đây? Chị muốn em đau lòng đến chết sao?
Môi mọng khống chế không được run rẩy, hai đôi mắt Lạc Khuynh Thành lúc này giờ chỉ đẫm lệ, rõ ràng thể xác bên ngoài đã nếm trải biết bao loại đau đớn, cực hình, dường như đau đến chết đi sống lại, nhưng, so với nỗi đau trong tim mình, thì có thấm là gì!
"Ha! Shirley ơi là Shirley, cô nói nghe buồn cười thật! Cô cho rằng, với tình huống hiện tại của hai người thì còn cần thỏa thuận với cô sao?"
Lại một lần nữa dùng sức mạnh mẽ giẫm lên, cuối cùng Hobart cũng chịu thỏa mãn thu chân về, nhưng, nương theo một câu mang đầy ý trào phúng đó, hắn lại chậm rãi đi từng bước về phía Lạc Ngâm Tích...
"Nếu không cần thỏa thuận, vậy thì dù có chết, tôi cũng không cho anh có cơ hội đó!"
Nằm úp sấp trên mặt đất, Lạc Ngâm Tích dùng hai con ngươi tràn ngập nước mắt, hận thù nhìn Hobart!
"Lại lấy cái chết ra để uy hiếp tôi?"
Hobart khẽ nhún vai, sau đó bật lên ý cười trào phúng, hắn cúi người dâm đãng nói một câu : "Không sao, bây giờ đối với tôi không thành vấn đề, bởi vì, tôi không ngại, ... cưỡng bức thi thể!"
Bốn chữ cuối vừa thốt ra, Hobart lập tức nâng gót chân dùng sức giẫm lên mu bàn tay Lạc Ngâm Tích, đổi lại chính là một tràng tiếng thét thê lương đầy thảm thiết của cô.
Con ngươi đen láy ánh lên một tia vỡ vụn đầy tuyệt vọng, Lạc Ngâm Tích tựa như con thiêu thân mất đi sức lực. Cảm giác được điều này, Lạc Khuynh Thành cắn chặt môi, không hề quan tâm đến vết thương trên người mình, chậm rãi bò lên phía trước, lần mò tìm súng, lần này, không một chút do dự, tay cũng không còn run rẩy như ban đầu, cô nâng súng lên, ngón trỏ đặt lên vị trí cò súng bóp mạnh, họng súng nhắm thẳng vào bắp đùi Hobart. . .
Không ngờ rằng Lạc Khuynh Thành còn có sức lực cầm súng bắn hắn, sắc mặt Hobart ngày một trở nên khó coi hơn, hắn đau đớn la lên một tiếng, lao thẳng về phía cô, chụp lấy khẩu súng trong tay cô ném đi, vết thương ngay ngực cộng thêm vết thương ở bắp đùi khiến hắn không chống cực được mà hai chân mềm nhũn, đổ nhào quỳ xuống đất.
"Tên khốn! Có chết trăm ngàn lần cũng không xứng!"
Đôi mắt bùng lên lửa hận, một câu của Lạc Khuynh Thành mang theo hơi thở lạnh lẽo từ trước đến nay chưa từng có, cô còn đang muốn nổ phát súng thứ hai thì đột nhiên đúng lúc này, cửa phòng bị ai đó đá văng, vì dùng lực quá lớn nên ngay khi cánh cửa đột ngột rơi ầm xuống đất, ba người trong phòng không khỏi giật nảy mình...
Trong lòng nhất thời mừng rỡ, nhưng lập tức lại trở nên hoảng hốt, Lạc Khuynh Thành còn tưởng người đến là German, cô bất chấp đau đớn, mạnh mẽ chống tay ngồi dậy, nhưng bóng người đang bao phủ lên cơ thể nhỏ nhắn của cô khiến cô có cảm giác như ai đó ném mình xuống thẳng vực sâu tối tăm, không đáy!
Ramiro, sao lại là Ramiro?
Trong tình huống này, sao hắn lại tới đây?
Lạc Khuynh Thành còn chưa có quên gương mặt thiên thần lương thiên lúc trước dám lừa gạt cô; cô càng không có quên chính hắn đã mỉm cười thân thiện thuyết phục cô phải đi làm những việc gây bất lợi cho German, đối với hiểu biết của cô về người đàn ông này, cô rất không thích cách làm người của hắn, càng đặc biệt biết rằng, hắn đến đây không phải để cứu người!
"Hobart, gì đây? Chơi trò gì mà thảm đến mức này?"
Lắc đầu, làm ra vẻ tiếc hận thở dài, Ramiro đi thong thả vào trong, vẫn bộ dáng hiền hòa hay cười, giống như lần đó....
Tiếc rằng, tất cả chỉ là biểu hiện để che dấu sự giả dối trong con người hắn, hắn càng thân thiện bao nhiêu thì tâm cơ của hắn càng đen tối và đáng sợ bấy nhiêu, Lạc Khuynh Thành có dự cảm không ổn với tình huống đang phát sinh.
Quả nhiên...
"Dạo này lu bu công việc, chưa có ngày nào được nghỉ ngơi cả, thấy các người chơi đùa hưng phấn thế kia, tao cũng muốn gia nhập a."
Đi đến bên người Hobart, cong thắt lưng thì thầm vào tai hắn, Ramiro không có ý định nâng hắn dậy, chỉ lười biếng vỗ nhẹ lên bờ vai hắn cười nói : "Chậc, thảm đến mức này sao?"
"Nhìn hai cô gái kia có vẻ khó thuần phục đấy, một mình mày không đủ sức đâu, có muốn tao giúp mày một tay không?"
Ý ngoài mặt chữ, tuy không nói trắng trợn ý định dơ bẩn của mình, nhưng Ramiro là một kẻ xảo quyệt, lời hắn nói, kết hợp với ý cười trên mặt, người bình thường nhìn vào chắc chắn sẽ bị mê hoặc,...
Đau đớn quỳ trên mặt đất, Hobart giơ tay ôm miệng vết thương, hô hấp trở nên khó khăn và gấp gáp hơn, xem như hắn cũng không chịu nổi hai viên đạn,