Tôi không hiểu sao mình lại cười, bả vai run lên.
Em trai thấy tôi cười thì hoảng hốt lập tức khóc lớn hơn nữa, gần như là gào. Lỗ tai tôi không tốt lại cảm giác giọng thằng nhóc này cứ như ma, tiếng vang từ trái sang phải, đến độ lỗ tai cũng thông thoáng.
Tôi bình tĩnh mà nói với nó: "Anh không thể cho em ăn ngon được."
Nó nức nở: "Cháo trắng dưa muối cũng ngon."
"Không phải sáng nay em giận hờn không muốn ăn sao?" Tôi lấy khăn giấy ra, kéo thằng nhỏ từ người mình xuống, nhéo cằm nó rồi lau mặt cho. Nước mắt của nó cuồn cuộn không dứt, mặt nó do nước mắt nên nóng lên. Tôi nói tiếp: "Em khóc nữa thì anh sẽ lấy thau tới hứng, vậy thì tiền nước tháng sau sẽ không lo nữa."
Nó bẹp miệng, giật mình nói: "Đâu … Đâu có …"
Tôi vẫy khăn giấy ướt nhẹp cho nó xem, xem đến mức tự thằng nhóc thấy xấu hổ, ủy khuất nói: "Tiền nước tháng sau không trả … Vậy thì em sẽ không phải rời khỏi anh …"
"Tưởng bở hửm, trước khi em đi anh muốn ép khô em cho tới khi hết giá trị lợi dụng mới thôi!" Tôi cố ý nói một cách hung tợn.
Em trai vừa mới ngừng khóc lập tức nước mắt tuôn ra như suối, khóc lóc kể lể nói: "Anh đáng ghét!"
Tôi nói chuyện với nó về vấn đề ghét hay không này mất nửa ngày, tiếp theo đề tài lại biến thành cứ cho là tôi ghét nó, nó cũng mở lòng từ bi mà coi tôi là anh. Tôi nói thắng nó là dựa tài ăn nói, nó thắng tôi chẳng dựa gì chỉ bằng khóc, vừa nói không ra liền bĩu môi rớt nước mắt, nước mắt nó khóc đêm nay đủ cho ba năm sau.
Tài ăn nói là hữu hạn, nước mắt là vô hạn.
Nước mắt thằng nhóc này tuôn như suối, cuối cùng tôi bại trận nên buộc phải hoà, ôm em trai chui vào trong chăn, chơi xấu nói: "Không còn sớm nữa, nên ngủ thôi."
Nó khóc mệt, thút tha thút thít mà ôm tôi, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Ngày hôm sau ba tôi không cánh mà bay như trước, như thể chuyện tối hôm qua chưa từng xảy ra. Tôi mua bữa sáng xong rồi gọi cho người nọ sau đó mới đi ăn cơm với em trai.
Hai con mắt nó khóc đến sưng lên nhìn xấu vô cùng, còn giả bộ đáng thương nhìn tôi mãi, nhìn nó tôi không chỉ không mềm lòng, còn cười.
"Đợi lát nữa anh đắp miếng gạc lên mắt em." Tôi nói với nó, "Chú tốt bụng của em muốn dẫn em đi xem mấy thứ rất thú vị, vui không?"
"Không vui!"