Sau lần đó anh em tôi không còn cãi nhau nữa.
Tôi đến thành phố D lần thứ hai sau khi đăng ký làʍ ŧìиɦ nguyện viên, học kỳ của em trai vừa hay cũng kết thúc, lần này nó không đòi tôi phải ở lại, nó quấn tôi suốt, nói rằng muốn dẫn tôi đi chỗ này chỗ kia chơi. Mới qua nửa năm thôi mà trông nó như một cậu ấm nhà giàu, một cậu ấm thứ thiệt vung tay một cái là tiền, bộ dạng đau lòng mỗi lúc tiêu xài trước kia cũng bay mất dạng.
Chuyện đầu tiên khi tới thành phố D mà ông Nhạc muốn nó học chính là tiêu tiền. Tôi vờ nắm ngực áo nói với nó bằng giọng điệu tiếc hận rằng, đúng là ghen tị muốn chết mà. Thằng nhóc lại như kiểu đang chia sẻ điều bí mật, cầm điện thoại mở Taobao rồi nói với tôi: "Anh muốn cái gì em đều mua cho anh!"
Tất nhiên da mặt tôi không dày tới mức bảo nó mua mấy thứ đắt tiền, chỉ nói mua đồ ăn vặt, hàng giao đến thì chia nó cùng ăn.
Hầu như người giúp việc nhà họ Nhạc ai cũng được chọn lọc và đào tạo bài bản, tiếp đón khách đều nhã nhặn lịch sự. Lúc còn chiến tranh với em trai, toàn bộ thế giới đều là u ám, hiện tại tâm trạng vui vẻ lên tôi mới làm thân với một số giúp việc ở đây.
Cũng không phải tôi nổ gì, nhân duyên hồi ở trường của tôi cũng không tệ, làm quen với tất cả mọi người đều ổn, chỉ cần tôi muốn thì thân với họ chẳng mấy khó khăn. Việc ăn uống của em trai được quy định rõ ràng, không thể ăn mấy món bậy bạ nhưng một giúp việc tôi quen tên Tiểu Lâm đã nhận gói hàng từ nhân viên chuyển phát nhanh, còn thuận lợi tránh được mắt trời của dì Lộ giao tận tay tôi gói hàng.
Đến lúc rời đi tôi để em trai lên cân, so với khi tôi đi lần trước nó đã tăng thêm ba ký, tôi vừa lòng gật đầu. Em trai nhìn chăm chú con số hiển thị trên cân sau đó cũng đẩy tôi lên đúng, giống như cũng muốn nhìn xem. Nhưng nó không biết cân nặng bình quân của